Sáng hôm sau, Tô Minh Ngọc thức dậy từ sớm, sau khi dùng bữa sáng thì sai bảo nha hoàn chuẩn bị nước tắm y phục cho mình. Nàng cũng không ngại mới sáng sớm đã tắm gội, huân hương hoa cho mình thật thơm, lựa chọn trang phục tỉ mỉ, lại cẩn thận trang điểm, sau đó ôm nôn nóng chờ đợi.
Bên Tô Nhu Linh lại không như vậy, nàng y giờ cũ mà tỉnh, để đám Xuân Vũ chải tóc thay y phục cho mình, nên ăn sáng thì ăn sáng, nên luyện chữ thì luyện chữ. Đợi đến khi có hạ nhân vào báo Thụy Vương gia đang chờ ở ngoài, Tô Nhu Linh mới nhanh chóng thu thập, một bên cho người chạy qua nhắn Tô Minh Ngọc, một bên chỉnh lại trang dung lần cuối, sau đó dắt theo Xuân Vũ ra cửa.
Trước khi ra cổng, nàng thật ra vòng qua chính viện thông báo với Tô Thẩm thị một tiếng. Tô Thẩm thị ngày thường chán ghét nàng nhưng lúc này lại liên quan đến Thụy Vương gia, nàng đương nhiên không dám làm khó dễ Tô Nhu Linh, nhanh chóng phất tay cho nàng ra ngoài.
Lúc Tô Nhu Linh ra đến cửa, Tô Minh Ngọc đã đứng sẵn ở đó.
Đang là giữa hè, thời tiết cực kỳ ấm áp, y phục mặc trên người đều là loại vải tơ tằm mỏng nhẹ. Tô Minh Ngọc vì ngày hôm nay mà đặc biệt lựa chọn một kiện váy áo màu vàng nhạt, đầu cài trâm hoa mai bằng vàng kiểu dáng tinh xảo, khuôn mặt lại trang điểm tỉ mỉ kỹ lưỡng, trông nàng cực kỳ dịu dàng lại mỹ lệ.
Chỉ tiếc, đừng nói là thấy được Thụy Vương gia, nàng mở lời dò hỏi vị thị vệ trước mặt này mấy lần, hắn cũng không thèm mở miệng, khiến nàng tức giận lại không dám phát tác, sợ gây ấn tượng xấu với Thụy Vương gia.
Lúc này, Tô Minh Ngọc bỗng nghe ở phía sau vang lên tiếng bước chân, tên thị vệ trước mặt cũng lập tức thay đổi thái độ, tuy không đến mức ân cần lấy lòng nhưng cung kính hữu lễ thì lại đủ, hoàn toàn khác biệt với thái độ thờ ơ lạnh nhạt lại kiêu ngạo như ban nãy đối với nàng.
Tô Minh Ngọc quay đầu ra sau, thấy người đến là Tô Nhu Linh, hai nắm tay liền siết chặt lại, ỷ vào việc mình đang đưa lưng về phía tên thị vệ và Thụy Vương gia, thần sắc ghen tị và căm ghét trong khoảnh khắc không khống chế tốt lóe qua khuôn mặt.
"Tô tiểu thư, ngài đã đến rồi," Phi Nhật vừa thi lễ vừa nói.
Tô Nhu Linh ân một tiếng, vừa đáp lời hắn cũng vừa ra hiệu cho hắn đứng lên.
Nàng bước ra ngoài, nhìn rõ bên ngoài chỉ có một cỗ xe ngựa đang đậu, đáy lòng dâng lên một tia nghi hoặc, tuy chỉ là thoáng qua nhưng Phi Nhật cũng đã bắt được, đưa tay vén rèm xe ngựa nói, "Tiểu thư, thỉnh."
Hành động của Phi Nhật vừa vặn chứng thực suy đoán trong lòng nàng, Tô Nhu Linh không nghĩ ngợi nữa, vịn tay Xuân Vũ bước lên xe ngựa.
Vừa đặt mông xuống nệm ngồi, Tô Nhu Linh còn chưa kịp quan sát không gian bên trong xe ngựa thì rèm xe lại một lần nữa bị xốc lên, nhưng ngay sau đó bàn tay vén tấm rèm đã bị người kéo ra, tấm rèm hạ xuống, bên ngoài đồng thời cũng vang lên tiếng nói của Phi Nhật.
"Tô đại tiểu thư, thỉnh tự trọng."
Tô Minh Ngọc tức giận trừng hắn, chỉ là thứ nô tài mà cũng dám nói với nàng như vậy! Nàng không tự trọng chỗ nào chứ?!
Nhưng biết người trước mặt này là tâm phúc của Thụy Vương gia, Tô Minh Ngọc không dám nổi giận, chỉ có thể hướng vào bên trong xe ngựa gọi, "Tô Nhu Linh, muội quên hôm qua đã đồng ý với ta chuyện gì rồi sao?"
Tô Nhu Linh lập tức nâng giọng, chủ yếu là để người bên ngoài có thể nghe thấy được, đối với nam nhân đang ngồi đối diện mình ngập ngừng hỏi, "Vương gia... đại tỷ nói lâu rồi chưa cùng ta ra ngoài... không biết ngài có thể... cho tỷ ấy đi theo không?"
Hiên Viên Hạo Quân thấy nàng nháy mắt nhìn mình, trong đáy mắt lóe lên ánh sáng tinh nghịch hoàn toàn đối lập với thái độ dè dặt trong lời nói, khóe môi không khỏi nhếch lên cười, mở miệng trả lời, "Hôm nay là bổn vương cùng với Vương phi ra ngoài du ngoạn, xúc tiến tình cảm, không tiện có người ngoài xen vào. Hy vọng Tô đại tiểu thư có thể hiểu cho. Phi Nhật, đi thôi."
"Vâng, Vương gia," Phi Nhật cung kính đáp lời, sau đó phóng lên phía trước xe ngựa, đảm đương xa phu.
Xuân Vũ vốn tính lên xe ngựa ngồi để tùy thời hầu hạ Tô Nhu Linh, nhưng vừa bị ánh mắt Hiên Viên Hạo Quân quét tới, nàng lập tức rùng mình, vội vàng lui ra ngoài ngồi bên cạnh Phi Nhật.
Phi Nhật cầm dây cương phất một cái, xe ngựa thong thả chạy đi bỏ lại Tô Minh Ngọc đứng ở phía sau.
Mới đầu nghe thấy âm thanh ôn hòa thanh mát tựa như suối nước mùa xuân kia, Tô Minh Ngọc còn lâng lâng ngây ngất, hạnh phúc cực kỳ khi được ở cạnh Thụy Vương gia gần như vậy. Nhưng khi nghe rõ ý trong lời nói của hắn rồi, nàng liền như bị dội một gáo nước lạnh, sững sờ, kinh ngạc, mất mặt, tức giận, ghen tị, đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng, mà nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cỗ xe ngựa xa hoa tinh xảo ngày càng chạy xa.
Lúc này, ở trên chiếc xe ngựa kia, Tô Nhu Linh nhìn người ban nãy khuôn mặt lạnh băng cùng khinh thường nói ra một chập lời nói mang theo thái độ ôn hòa lễ độ, không khỏi tấm tắc trong lòng. Người này mà ở thế giới trước, hẳn là siêu cấp ảnh đế cho xem.
Có lẽ ánh mắt của nàng quá rõ ràng, Hiên Viên Hạo Quân nhướng mày, như cười như không nói, "Ngươi thay đổi không tồi, hôm nay liền không sợ ta nữa?"
Tô Nhu Linh không dám đánh giá hắn nữa, ho khụ một tiếng, có chút chột dạ liếc mắt sang bên, "Vương gia không hài lòng sao?"
"Hài lòng chứ," Hiên Viên Hạo Quân cười cười, "Nếu ngươi không đem ta ra làm tấm mộc, ta sẽ càng hài lòng."
Tô Nhu Linh biết hắn là đang nói đến chuyện của Tô Minh Ngọc vừa rồi, càng thêm chột dạ đưa tay gãi gãi mũi. Tô Nhu Linh vốn đã nhỏ nhắn, tướng từ tâm sinh, mấy năm qua nhút nhát yếu đuối khiến dung mạo nàng càng trở nên tinh xảo nhu mì, lúc này lại đưa tay gãi mũi, lọt vào trong mắt Hiên Viên Hạo Quân liền hóa thành hình ảnh bé mèo con trắng tinh nho nhỏ đang đưa đệm móng xấu hổ che mặt mình.
"Ta thân cô thế cô, nếu không có Vương gia ngài làm chỗ dựa, ta sao dám chống đối các nàng chứ..."
Nhìn nàng ủy khuất cùng thẳng thắn bộc lộ ý tứ muốn nương hắn 'làm càn', Hiên Viên Hạo Quân bật cười, không những không cảm thấy bài xích mà lại ẩn ẩn có chút thỏa mãn.
Hiên Viên Hạo Quân vươn tay xoa đầu nàng, dùng loại thái độ dung túng tùy ý nói, "Được, bổn vương cho phép ngươi dùng danh của bổn vương, nhớ không cần hủy thanh danh của ta là được."
Tô Nhu Linh vội gật đầu tươi cười, "Đa tạ Vương gia!"
Tức khắc, hình ảnh bé mèo con trong đầu Hiên Viên Hạo Quân chuyển thành hai mắt long lanh nhìn hắn, mừng rỡ lấy lòng 'meo' một tiếng.
*
Hôm nay là ngày đầu tiên hai người ra ngoài du ngoạn nên không đi đâu xa, chỉ chạy ra phố đông sầm uất rồi bỏ lại xe ngựa, mang theo nha hoàn cận vệ đi dạo.
Mặt ngoài Hiên Viên Hạo Quân chỉ mang theo Phi Nhật, nhưng Tô Nhu Linh đoán với thân phận của hắn, hẳn không thể chỉ mang mỗi mình Phi Nhật, hoặc là có thị vệ cải trang theo sau, hoặc là có ám vệ ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ.
Nghĩ vậy, nàng cũng không băn khoăn về vấn đề an toàn của hai người nữa, thỏa sức dạo chơi.
Đây là lần đầu tiên nàng đi chợ thời cổ đại, mọi thứ đối với nàng đều là trải nghiệm mới lạ và độc đáo, hễ thấy cái gì lạ mắt xinh đẹp liền mua, bánh trái dân dã ngon miệng cũng mua.
Hiên Viên Hạo Quân nhìn Tô Nhu Linh hiếu kỳ tò mò với mọi thứ, vui vẻ tươi cười nói chuyện với người bán hàng, hai mắt sáng lấp lánh liếc đông ngó tây, không hiểu sao lại cảm thấy có chút đau lòng.
Rốt cuộc Tô gia chèn ép nàng đến mức nào để hiện tại chỉ là dạo chợ thôi mà nàng cũng vui sướng như vậy?
Cứ nghĩ đến ba mẹ con Tô Thẩm thị thường ngày kim giấu trong bông châm chọc xỉa xói nàng, đè đầu nàng áp bức nàng đến mức nàng không thể không tạo cho mình một vỏ bọc để tự bảo vệ bản thân, hắn liền thấy tâm đau như bị kim châm, âm thầm ghi nhớ ba người này, lại đem Tô Khải Bằng trách mắng một lần trong đầu.
Thân là Tả tướng mà chuyện nhà cũng quản không xong, để đích nữ nhi của mình bị kế thê bắt nạt hành hạ cũng không biết! Thật vô dụng!
Thấy Tô Nhu Linh lại định mua một cây trâm cài tóc, Hiên Viên Hạo Quân liền lên tiếng ngăn lại, "Hôm nào để ta dẫn ngươi đến Trân Bảo các, ngươi tha hồ lựa chọn, không cần phải luyến tiếc mấy thứ này."
Rốt cuộc bọn họ chèn ép nàng đến mức nào để ngay cả loại hàng chợ thô sơ thấp kém thế này nàng cũng có thể yêu thích cho được?!
Hiên Viên Hạo Quân đâu biết, Tô Nhu Linh tuy là bị chèn ép, cắt xén tiền tiêu vặt nhưng vẫn trong mức độ nhất định mà thôi, dù sao Tô lão gia vẫn còn đó, Tô Thẩm thị cũng không dám quá đáng, trang sức y phục của nàng tuy không bằng Tô Minh Ngọc nhưng vẫn không đến nỗi nào.
Chỉ là nàng lần đầu đến thế giới cổ đại, đối với những món đồ này liền cảm thấy thích thú vô cùng, giá thành lại rẻ, nàng liền mua. Huống chi, từ lần thứ ba nàng bỏ tiền, Hiên Viên Hạo Quân đã tự đưa túi tiền của mình ra cho nàng tiêu xài. Không phải tiền của mình, nàng liền càng không để tâm.
Lúc này nghe Hiên Viên Hạo Quân hứa hẹn, Tô Nhu Linh liền thu tay lại, quay sang mong chờ hỏi hắn, "Vương gia nói thật chứ?"
Nhìn đôi mắt nàng sáng lấp lánh hỏi mình, Hiên Viên Hạo Quân càng thêm hiểu lầm, tâm lại nhói lên, đau lòng cùng khẳng định nói, "Đương nhiên là thật."
"Vậy ta không mua nữa!" Tô Nhu Linh vui vẻ bỏ cây trâm xuống, xoay người đi sang chỗ khác nhìn ngắm.
Hiên Viên Hạo Quân bất đắc dĩ cười cười đi theo nàng, Xuân Vũ cùng Phi Nhật tay ôm một đống giấy dầu cùng túi xách vội vàng theo sau, bỏ lại ánh mắt ngỡ ngàng cùng tiếc nuối của chủ tiệm trâm cài tóc.
Bởi vì lúc sáng bọn họ xuất phát trễ nên đi dạo một lát liền đến trưa, bốn người trở lại xe ngựa di chuyển đến Tiên Hương lâu dùng bữa.