Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 75: Vương gia vạn an (5)




Hai kẻ kia vừa nghe mệnh lệnh của Tô Nhu Linh, ngay cả tên lùn cũng không giữ im lặng được nữa, vội gào lên xin tha. Thấy Hạ Phong sai bảo hai tên thị vệ kia áp giải mình ra ngoài, bọn hắn liều mạng giãy giụa, hướng về phía Tô Minh Ngọc khóc lóc cầu xin.

"Đại tiểu thư! Ngài cứu nô tài a!! Nô tài không có ý đó! Nhị tiểu thư vu oan cho nô tài! Đại tiểu thư cứu cứu nô tài a!!"

Hồng Mai thấy Tô Minh Ngọc nhíu chặt chân mày ẩn ẩn tức giận, lập tức nhìn về phía hai thị vệ kia quát, "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Không mau đem người ra ngoài?!"

Bọn hạ nhân trong phòng không vui với thái độ của nàng, nhưng mệnh lệnh của Tô Nhu Linh vẫn còn đó, bọn họ nhanh chóng gia tăng lực đạo lôi kéo hai kẻ kia rời đi, Hạ Phong đi cùng bọn hắn đến viện của Thẩm thị.

Tô Minh Ngọc lo lắng Thẩm thị bị liên lụy, khó chịu quay sang đối với Tô Nhu Linh trách móc, "Ngươi nói cũng quá nặng nề rồi. Làm gì đến mức sỉ nhục hoàng gia chứ? Ngươi còn chưa gả vào Thụy Vương phủ đâu."

Nghe nàng nói vậy, Xuân Vũ, Thu Sương cùng Đông Tuyết đồng loạt mím môi nhịn xuống tức giận cùng uất ức thay cho chủ nhân. Cả cái Tô gia này, trừ Tô lão gia là còn đối xử chân thành với tiểu thư, toàn bộ người còn lại đều là mắt chó nhìn người thấp!

Tô Nhu Linh sao có thể không nghe ra được vị chua cay trong lời nói của Tô Minh Ngọc? Nàng triều hướng đối phương, tỏ vẻ hoang mang, "Muội nói sai rồi sao? Nếu nhân phẩm của muội không hảo, Hoàng thượng hẳn sẽ không chỉ hôn muội với Thụy Vương gia. Hiện giờ thánh chỉ đã ban, hắn không để chủ tử là muội vào mắt thì thôi, còn dám tỏ ý nghi ngờ với quyết định của Hoàng thượng, sỉ vả muội, nếu để người nào nghe được, truyền đến tai Hoàng thượng..."

"Đừng nói nữa!" Tô Minh Ngọc tức giận cắt ngang. Nhìn nàng bất an lo sợ hỏi mình, trong lòng nghẹn một ngụm, sắc mắt căng cứng cố gắng không để mình phát tác.

Nàng qua đây là có mục đích, không thể để bị tiện nhân này chọc điên!

Tô Minh Ngọc hít một hơi trấn tĩnh lại, sau đó ra vẻ lo lắng nói, "Hắn đương nhiên là sai, nhưng ngươi cũng không nên làm lớn chuyện như vậy, tránh tai vách mạch rừng lại hại đến chúng ta. Huống chi, ngươi không sợ Thụy Vương gia nghe thấy được lại ghét bỏ ngươi sao?"

Tô Nhu Linh xấu hổ cúi đầu, e thẹn nắm lấy ngón tay xoa nắn, "Không có đâu, Vương gia nói muốn muội thay đổi mà, sẽ không ghét bỏ muội đâu," lại như sợ Tô Minh Ngọc sẽ không tin, nàng vội nói tiếp, "Vương gia còn hẹn muội tranh thủ trước lúc thành thân gặp gỡ nhiều hơn để gia tăng tình cảm mà..."

Nhìn dáng vẻ động xuân tâm của Tô Nhu Linh, Tô Minh Ngọc suýt chút nữa không nhịn được ghen ghét mà cắn nát răng ngọc. Khăn tay cơ hồ đã bị nàng vặn đến nhăn nheo, trên mặt lại vẫn tỏ ra ôn hòa hỏi, "Thật sao? Thụy Vương gia hẹn muội hôm nào vậy?"

Tô Nhu Linh cười thầm trong lòng, rốt cuộc cũng nói ra mục đích nàng đến đây.

Hiên Viên Hạo Quân thật đúng như Tô Nhu Linh đã cảm nhận, nhìn qua có vẻ ôn hòa thân thiện nhưng thực chất lại rất lãnh đạm thờ ơ, khiến nữ tử trong kinh thành ai cũng đem lòng mến mộ hắn, nhưng lại chưa có ai thật sự có thể đến gần hắn.

Tô Minh Ngọc hỏi câu này, đảm bảo là muốn dựa hơi nàng để được đến gần Hiên Viên Hạo Quân.

Quả nhiên, sau khi Tô Nhu Linh trả lời là ngày mai sẽ cùng hắn ra ngoài du ngoạn, Tô Minh Ngọc liền ra vẻ mừng rỡ nói, "Chúng ta lâu lắm rồi cũng chưa cùng nhau ra ngoài dạo chơi, không bằng ngày mai tỷ tỷ cùng muội đi, thế nào?"

Tô Nhu Linh ra vẻ khó xử, ấp úng nói, "Nhưng... nhưng mà... đó là muội cùng Vương gia..."

Tô Minh Ngọc bắt lấy tay Tô Nhu Linh thuyết phục, "Không sao, muội đã là Thụy Vương phi tương lai, tỷ tỷ lại là tỷ ruột của muội, Vương gia sẽ không ngại. Huống chi, muội cũng nói muốn thay đổi để Vương gia vừa ý, nếu ta đi theo còn có thể tùy thời nhắc muội chú ý hành vi cử chỉ của mình, đúng không?"

Tô Nhu Linh cảm nhận được bàn tay của Tô Minh Ngọc đang siết chặt lấy cổ tay mình, móng tay còn như có như không đâm lên da thịt non mịn nơi cổ tay, tâm liền trầm xuống nhưng ngoài mặt lại vẫn khó xử lúng túng như cũ. Tô Nhu Linh giả vờ như bị nàng dọa sợ cùng với thuyết phục, đầu hơi cúi xuống, vai khum lại, cánh tay cũng hơi giật nhẹ giống như muốn thoát khỏi sự kiềm giữ của Tô Minh Ngọc, khe khẽ nói, "Vậy cũng được."

Tô Minh Ngọc thấy nàng vẫn e sợ mình như cũ thì cười thầm, xem ra cho dù nàng có muốn thay đổi thì cũng không thay đổi được gì. Đúng là đồ vô dụng mà.



"Vậy mai khi nào ngươi ra ngoài thì sai người báo ta một tiếng, nhớ đừng quên đó," Tô Minh Ngọc vui vẻ dặn dò.

"Vâng," Tô Nhu Linh khép nép gật đầu.

Tô Minh Ngọc đạt được mục đích tất nhiên sẽ không ở lại nơi này nữa, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Bóng dáng nàng vừa khuất, Thu Sương liền không nhịn được lên tiếng, "Tiểu thư, nàng rõ ràng là có mục đích xấu, sao ngài có thể đồng ý nàng ta được chứ?"

Ngay cả Xuân Vũ ngày thường ổn trọng nhất cũng không thể không gật đầu, "Đúng đấy tiểu thư, nàng ta rõ ràng là có ý đồ với Thụy Vương gia."

Tô Nhu Linh cũng không tức giận khi bị bọn họ oán trách, mỉm cười tự tin nói, "Ta đương nhiên biết."

Hành xử hôm nay của Tô Nhu Linh quá khác biệt, hiện tại thấy nàng như vậy ba người Xuân Vũ vẫn không khỏi ngạc nhiên, nhưng nhớ đến biểu hiện vừa rồi của nàng khi xử lý hai tên nô tài kia, bọn họ lại mạc danh tin tưởng nàng.

"Tiểu thư là có biện pháp gì đối phó nàng ta sao?" Thu Sương chờ mong hỏi.

Tô Nhu Linh nhíu mày giả vờ tức giận, "Loại lời nói này mà em cũng dám nói ra, không sợ tai vách mạch rừng sao?"

Tuy Tô Nhu Linh nhát gan yếu đuối, đối với bốn người Xuân Vũ Hạ Phong trung thành tận tụy nàng lại vẫn luôn thân cận gần gũi nên lúc này, thấy thái độ nàng như vậy ngược lại bọn họ lại không ngạc nhiên.

Thu Sương cười hì hì lấy lòng, "Tiểu thư yên tâm, Hạ Phong quản lý đám hạ nhân rất tốt, tay chân của Tô Thẩm thị không thể lại đây nghe lén được đâu."

"Ngươi đó," Tô Nhu Linh cười cười, dí tay lên trán Thu Sương.

Thu Sương lè lưỡi, cũng không dám né tránh, đợi nàng chọt xong thì lại nịnh nọt hỏi, "Tiểu thư, ngài vẫn chưa trả lời em đâu."

"Ta không có biện pháp gì cả..." Thấy ba người thất vọng, Tô Nhu Linh thâm ý cười nói tiếp, "Nhưng có người có biện pháp nha."

*

"Vương gia, Phi Hà gửi tin tức đến," Phi Nhật từ ngoài vào, đưa một mảnh giấy trắng đến trước mặt Hiên Viên Hạo Quân.

Hắn đưa tay đón lấy mở ra đọc, ánh mắt lướt nhanh qua, khóe môi liền hơi cong lên.

Nàng quả thật không giống như trong lời đồn.

Không ngờ nàng ẩn giấu sâu đến vậy, ngay cả hắn và hoàng huynh cho người điều tra qua cũng không phát hiện ra dấu vết nào. Bây giờ thánh chỉ ban xuống, nàng có một vòng hào quang Thụy Vương phi bảo hộ liền tính toán muốn dần tháo xuống lớp mặt nạ.

Lại nghĩ đến Tô Minh Ngọc vậy mà dám có ý đồ với mình, trong lòng Hiên Viên Hạo Quân lập tức dâng lên một trận ghê tởm, ánh sáng trong mắt bỗng hóa lạnh.



Hắn vo mảnh giấy trong tay, điều động nội lực, mảnh giấy lập tức hóa thành mảnh vụn nhỏ.

"Bảo Phi Hà tiếp tục theo sát nàng," ngừng một chút, hắn thêm vào, "Đồng thời cũng chú ý an toàn của nàng, nếu cần thiết thì ra tay."

Phi Nhật thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã cúi đầu đáp, "Vâng, Vương gia."

*

Cùng lúc đó, ở bên Tô gia tại nội gian Nhược Khê viện, bọn Xuân Vũ đang ở một bên hầu hạ Tô Nhu Linh, đột nhiên thấy nàng dừng lại động tác đánh đàn, biểu tình có chút đột ngột, Xuân Vũ lập tức lo lắng hỏi.

"Tiểu thư, sao vậy? Ngài cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?"

"Không sao," Tô Nhu Linh lắc đầu, bàn tay nhẹ đặt lên dây đàn nói, "Hẳn là dạo này ta luyện đàn quá nhiều, ngón tay có chút đau mỏi."

"Vậy tiểu thư đừng luyện nữa, để em xoa bóp tay cho ngài nhé?"

"Không cần đâu, ta nghỉ ngơi một lát là được," Tô Nhu Linh nhẹ cười lắc đầu.

Xuân Vũ thấy nàng không chịu cũng không nói nữa, im lặng châm trà mới cho nàng.

Tô Nhu Linh lúc này cũng không rảnh quan tâm đến nàng, một bên thưởng thức trà một bên dùng ý thức giao lưu với Ellie.

"Người đó đang ở chỗ nào?"

"Ở trên xà ngang ngoại gian. Người này hẳn là biết võ công, hắn ẩn giấu rất kỹ, cho dù ký chủ có ra ngoài nhìn cũng không thấy được hắn đâu."

Tâm Tô Nhu Linh trầm xuống, trấn tĩnh hỏi nàng, "Trông hắn như thế nào? L44 có nhận ra được hắn là ai không?"

"Không nhận ra, nhưng y phục của hắn thật ra trông giống y phục của tên cận vệ bên cạnh Thụy Vương gia."

Nghe Ellie nói vậy, Tô Nhu Linh thầm thả lỏng.

Lúc nãy, Ellie đột nhiên thông báo có người trốn ở gần đây theo dõi nàng, tuy Ellie cũng nói hiện không nhận ra được ác ý từ người đó nhưng điều này vẫn dọa nàng một trận. Nay biết người này mặc cùng một loại y phục với cận vệ của Thụy Vương gia, Tô Nhu Linh liền có mơ hồ suy đoán, hẳn người nọ là được Vương gia phái tới.

Tuy nàng không rõ mục đích của Hiên Viên Hạo Quân là gì, là muốn theo dõi nàng, điều tra nàng hay là bảo hộ nàng, nhưng dựa vào lời nói ban sáng của hắn cộng thêm người kia không lộ ra ác ý đối với nàng, hẳn Hiên Viên Hạo Quân cũng không có ý gì xấu. Với lại, nàng là thiên định nhân duyên của hắn, hắn cũng không thể vừa mới gặp nàng liền muốn đối với nàng ra tay, đúng không?

Nếu nàng vẫn chưa gặp nguy hiểm, vậy tạm thời có thể không quan tâm đến chuyện này.

Mà nếu như người này đã theo dõi nàng, đoạn hội thoại ban nãy giữa nàng và Tô Minh Ngọc hắn hẳn cũng nghe được, Thụy Vương gia cũng sẽ biết, như vậy ngày mai nàng cũng không cần lo hắn nửa đường lại không hiểu được ý nàng, để cho Tô Minh Ngọc thật sự đi theo làm bóng đèn.