Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 331: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (20)




Du Linh, Luna và An Mỹ Kỳ nhanh chóng chạy lên, tiếp theo vẫn là khung cảnh quen thuộc như cũ. Ba người tạo thành thế chân vạc, cười cười nhìn nhau, mở miệng đùa giỡn, lâu lâu lại dụ dỗ đối phương mau lấy cờ đi, bản thân lại nhất quyết không chịu chủ động.

Qua đến vòng thứ năm, PD cũng đã nắm rõ cách chơi của ba người, chưa được bao lâu liền hô tiếp, “Nam lên!”

Vừa nghe thấy tiếng hô, ba người còn lại lập tức phóng vọt lên, trong khi ấy, Du Linh lại theo bản năng mà xoay người tính chạy trở về. Nhưng chỉ giây sau, cô liền nhận ra vừa rồi PD chỉ nói nam lên, không hề bảo nữ về, cô lại vội vàng quay lại, sợ hai người kia nhân lúc mình quay đi lại cầm cờ chạy mất.

Không ngờ ngay lúc này, một thứ gì đó đột nhiên ngáng lấy chân cô.

Ba thành viên nam xông đến cộng thêm quay tới quay lui khiến cho cơ thể cô đã không quá ổn định, lúc này bị ngáng chân, Du Linh liền không giữ được thăng bằng, chới với ngã xuống.

Lần này Du Linh vẫn phản ứng nhanh như lần trước, cố gắng khép chặt hai chân và cong đầu gối, như vậy cho dù cô ngã thế nào đi nữa thì đều có thể đảm bảo rằng chân sẽ không bị ướt quá một nửa.

Thế nhưng tích tắc sau, cả khuôn mặt cô liền biến trắng.

Cô không thể điều chỉnh chân của mình được! Cẳng chân cô vẫn bị thứ gì đó ngáng lấy!

Nói thì chậm nhưng diễn ra lại rất nhanh. Đầu óc Du Linh nháy mắt trống rỗng, trái tim như ngừng đập, gần như chết lặng ngã xuống.

Uỵch một tiếng, nước hồ bắn lên tung tóe.

Bên tai là âm thanh hỗn loạn của nhóm khách mời.

Du Linh hoảng hốt, cũng không kịp suy nghĩ gì mà vội vàng điều động năng lượng trong người, muốn biến nửa thân dưới của mình thành đôi chân.

Nhóm khách mời phát hiện ra cô bị ngã, mọi người tạm thời ngừng chơi, chạy đến xung quanh cô lo lắng hỏi han.

Cũng đúng lúc này, Du Linh cảm thấy vật ngáng chân mình đã dời đi, bèn theo bản năng mà cong đầu gối lên, hạn chế tiếp xúc với nước.

“Du Linh, em có sao không?”

“Chị sao rồi Du Linh?”

“Em có bị thương ở đâu không?”

Xung quanh đều là lời hỏi han của đồng nghiệp, nhưng lúc này Du Linh lại chỉ nghe được tiếng nhịp tim của bản thân đang điên cuồng đập thình thịch. Cô chỉ thấy cánh môi bọn họ cứ liên tục đóng mở, âm thanh giống như tạp âm, vào tai này rồi liền ra tai kia.

Cô ngơ ngác hốt hoảng nhìn bọn họ, không biết vừa rồi rốt cuộc bản thân đã bị lộ hay chưa, không biết nên phản ứng thế nào bây giờ.

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên, xông thẳng vào trí óc cô.

“Tránh ra.”

Du Linh hơi chút lấy lại tinh thần, quay đầu về phía ấy.

Mặc Sinh bỗng nhiên bị đẩy ra thì nhìn qua, phát hiện đối phương là ai liền không khỏi nhíu mày, “Này, cậu…”



Quân lại không hề để tâm đến anh ta, trực tiếp quỳ một gối xuống bên cạnh Du Linh. Giống như buổi tối định mệnh ấy, anh luồn tay dưới lưng và đầu gối cô, ánh mắt kiên định mang theo một loại trấn an lòng người kỳ lạ dịu dàng nhìn cô, nhỏ giọng bảo, “Đừng sợ.”

Hình ảnh tối hôm đó chợt hiện ra trước mắt cô, hòa thành một thể với hình ảnh của hiện tại. Trong tâm Du Linh chợt dâng lên một loại cảm xúc rung động khó tả. Cô theo bản năng nghiêng người về phía anh, nơi cho cô sự an tâm và an toàn ấy.

Anh dùng lực, bế cô lên, không nói gì trực tiếp xoay người, mang cô rời khỏi hồ bơi.

Du Linh nhẹ níu lấy phần vai áo anh, run rẩy khẽ gọi, “Quân…”

“Ừm,” anh lập tức đáp lại, “Có tôi ở đây.”

“Vừa rồi…”

“Không có chuyện gì,” anh cắt ngang, trấn an cô, “Đừng lo lắng, mọi chuyện cứ giao cho tôi.”

Du Linh nghe vậy thì không hỏi gì nữa. Anh mang cô đến bên chiếc ghế do tổ chương trình chuẩn bị từ trước, đặt cô ngồi xuống. Lúc quay đầu lại, thấy đạo diễn và vài nhân viên của tổ chương trình đã đang mang vẻ mặt không vui đi về phía này, anh vỗ nhẹ lên vai cô như là để trấn an, sau đó đi về phía bọn họ.

Trần Tiểu Noãn cũng đang đi cùng với tổ chương trình. Trông cô lúc này hoang mang hơn bao giờ hết, một bên lo sợ tổ chương trình tức giận la mắng Du Linh vì hành động của Quân, một bên lại lo lắng không biết Du Linh rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không mà Quân lại phản ứng lớn như vậy.

Khoảng cách hai bên ngày càng ngắn lại, còn chưa hoàn toàn lại gần, đạo diễn đã bực bội lên tiếng, “Cậu làm cái gì vậy hả? Chúng tôi đang ghi hình mà! Vì sao cậu lại ôm cô ấy ra ngoài?”

Trước sự chất vấn của đạo diễn, Quân không hề nao núng, ngược lại vẫn bình thản nói với Trần Tiểu Noãn, “Cô qua chăm sóc cho cô ấy đi.”

“À… được.” Trần Tiểu Noãn do dự liếc đạo diễn một cái, cuối cùng vẫn chạy đi.

Dặn dò xong, Quân mới nhìn sang đạo diễn, nói với ông, “Du Linh đang hoảng sợ, cô ấy cần phải nghỉ ngơi một chút mới có thể tiếp tục ghi hình.”

Đạo diễn không phải người không nói lý, nghe anh nói vậy thì nhăn mày hỏi lại, “Sao cô ấy lại hoảng sợ? Cô ấy bị thương ở đâu à?”

“Không có bị thương.”

Đạo diễn khó hiểu nhíu mày nhìn anh, lại nhìn về phía Du Linh cách đó không xa. Mấy giây sau, đạo diễn nhấc chân, đi thẳng đến chỗ Du Linh. Quân định ngăn cản bọn họ, nhưng sau lại thôi, chỉ nhanh chân đuổi theo, trước một bước trở về bên người Du Linh.

Chuyện của cô phức tạp, anh cũng không dám tùy tiện bịa chuyện, để Du Linh tự mình giải thích sẽ tốt hơn. Anh chỉ cần ở bên cạnh bảo vệ cô là được.

Đến gần Du Linh, đạo diễn và vài nhân viên khác theo sau thấy sắc mặt Du Linh quả thật không tốt lắm, sự khó chịu trong lòng mới phai đi ít nhiều, tạm tin tưởng những gì Quân vừa nói.

“Du lão sư, cô không sao chứ?”

Du Linh đang khoác tạm trên người chiếc khăn do Trần Tiểu Noãn đưa cho, nhìn bọn họ nhợt nhạt nở nụ cười, “Tôi không sao, đã làm phiền đến mọi người rồi, thật xin lỗi.”

“Sao tôi thấy sắc mặt cô không được tốt lắm vậy?” Đạo diễn thử dò hỏi.

Du Linh đã dự tính được trước tình huống này, cho nên cô không hề nao núng hay hốt hoảng. Đối diện với bọn họ, cô ngại ngùng mím môi, ngập ngừng nói, “Thật ra… tôi bị dị ứng với nước.”

“Cái gì?!”



Lời vừa nói ra, đạo diễn liền không nhịn được kinh ngạc mà hô lên. Nhóm nhân viên phía sau cũng không thể tin nổi mà nhìn lẫn nhau, giống như muốn kiểm tra xem bản thân vừa rồi có nghe nhầm hay không. Có kẻ thậm chí còn ko chút dè dặt, thẳng thừng nghi ngờ nhìn Du Linh.

Dị ứng nước là cái quỷ gì chứ?

Dị ứng nước thì sao mà sống được?

Quân rõ ràng có thể đọc được những ý này từ trên mặt mấy kẻ đó.

Vài kẻ kia còn đang dùng ánh mắt nghi ngờ xoi mói để nhìn Du Linh thì chợt cảm thấy toàn thân lạnh run. Tầm mắt theo bản năng mà nhìn qua, liền đối diện trực tiếp với một đôi mắt đen kịt tràn đầy lạnh lẽo và sắc bén. Một cỗ áp lực vô hình bỗng nhiên ập đến, đè nặng lên người bọn họ.

Bọn họ luống cuống tay chân, vội vàng dời ánh mắt đi, sợ sệt đứng yên như một bức tượng, không dám làm ra hành động gì. Vài giây sau, cảm nhận được cỗ áp lực lạnh lẽo kia biến mất, mấy người họ mới dám âm thầm thở phào, toàn thân nhũn ra, đối với chuyện Du Linh dị ứng nước cũng không còn tâm tình đâu để nghĩ tới nữa.

Du Linh đương nhiên nhận ra được một vài ánh mắt ác ý kia, nhưng cô không để tâm đến, trên mặt vẫn là vẻ ngượng ngùng khi bị mọi người phát hiện và nghi ngờ căn bệnh kỳ lạ của mình.

“Nói chính xác thì không phải là nước, mà là một số chất thường gặp trong nước.”

Lời giải thích của cô vang lên vừa vặn giúp nhóm đạo diễn lấy lại tinh thần. Vẫn còn nỗi kinh ngạc, đạo diễn nửa lo lắng nửa hoang mang hỏi cô, “Vậy sao bên cô không nói gì với tôi về chuyện này? Nếu như biết cô bị dị ứng nước, chắc chắn tôi đã cho biên kịch viết lại kịch bản… Khoan từ từ! Vậy vừa rồi cô vẫn luôn ở trong nước, cô có bị gì không? Có triệu chứng dị ứng nào chưa?”

Du Linh vội vàng lắc đầu, trấn an đạo diễn, “Ông đừng lo lắng, tôi không có việc gì. Trước đó tôi đã uống thuốc để phòng hờ. Chỉ là bản năng vẫn còn đấy, hơn nữa uống thuốc trước cũng không thể trăm phần trăm ngăn cản dị ứng nên khi bị ngã tôi mới hốt hoảng sợ hãi như vậy. May mắn là cuối cùng vẫn không có chuyện gì.”

Nghe cô nói bản thân không có vấn đề gì, đạo diễn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ông cũng không làm khó, bảo cô cứ nghỉ ngơi thêm vài phút, rồi thông báo cho mọi người tạm thời ngừng quay lên bờ nghỉ ngơi.

Năm vị khách mời được thông báo thì có chút kinh ngạc, bởi vì trong mắt bọn họ thì Du Linh cũng chỉ ngã một chút mà thôi, thậm chí còn không nặng bằng lần trước. Nhưng ai cũng thông minh, không nói gì, ngược lại còn cùng nhau qua hỏi thăm Du Linh. Lúc tiến lại gần, thấy sắc mặt Du Linh nhợt nhạt, bọn họ mới thật sự tin cô bị dọa sợ.

Mặc dù vẫn không rõ ràng lắm vì sao cô lại hoảng sợ thành ra như vậy, mọi người vẫn quan tâm hỏi han cô. Du Linh mềm mại mỉm cười, liên tục bảo bản thân không có chuyện gì, bọn họ không cần lo lắng, cũng xin lỗi vì đã làm gián đoạn đến quá trình quay phim của mọi người.

Hỏi han tượng trưng xong, mọi người liền tản ra, nghỉ ngơi trên mấy chiếc ghế do tổ chương trình sắp xếp. Doãn Hựu Đình trước đó đã tự nhủ phải chậm rãi lại, vì thế cũng không tìm cớ ở lại bên cạnh Du Linh mà cùng mọi người rời đi.

Thấy mọi người đã tản ra hết, Du Linh lúc này mới có thời gian hỏi thăm Ellie, “Ellie, lúc nãy rốt cuộc là thế nào? Chị có bị lộ không vậy?”

Bởi vì từ lúc ngã xuống cô đã luôn tâm niệm trong đầu phải biến về chân, đợi đến khi xác định tình huống nửa thân dưới của mình thì đã thấy nó là đôi chân rồi, nên Du Linh cũng không quá chắc đuôi cá có từng lộ ra chưa.

Dựa vào phản ứng của mọi người thì chắc hẳn là chưa, nhưng cô vẫn muốn đảm bảo một chút.

“Chưa đâu, chị đừng lo lắng,” Ellie trả lời cô.

Nhận được câu đảm bảo, Du Linh rốt cuộc yên lòng, thở phào lẩm bẩm, “May thật đấy. Lúc đấy chị sợ muốn chết, cứ tưởng bị lộ đến nơi.”

“À đúng rồi, lúc nãy em có thấy vì sao chị bị ngã không?”

Vừa hỏi tới, Ellie liền hùng hổ tức giận, “Là do An Mỹ Kỳ đó chị! Cô ta thật ác độc, đúng là chó ngáp phải ruồi mà! Suýt nữa thì hại chị rồi!”

Ánh mắt Du Linh thoáng chốc lạnh đi, “Em và L44 giúp chị tìm thử xem lúc nãy tổ chương trình có quay lại được tình hình lúc đó không.”

“Okie, chị cứ yên tâm giao cho em!” Ellie lập tức đáp ứng.