Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 330: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (19)




Trước ánh mắt đầy nghi ngờ của sáu khách mời, PD của chương trình vẫn vô cùng thong dong, thậm chí là mang theo ý cười giải thích.

“Sao tôi thấy được trên mặt các bạn là vẻ không tin ấy nhỉ? Sao lại không tin chứ? Chỉ là chơi cướp cờ thôi mà? Luật chơi vẫn y như vậy, chỉ là khác số đội chơi thôi, dễ mà.”

Các khách mời lập tức đáp lại hai tiếng haha đầy khinh bỉ.

“Không phải sao? Thôi được rồi, bây giờ tôi sẽ công bố luật chơi nhé. Ba đội chia ra đứng ở ba vị trí xung quanh cột cờ. Trò chơi sẽ nghe theo hiệu lệnh của PD mà tiến hành. Nếu tôi hô nam lên thì thành viên nam lên, hô nam về thì thành viên nam quay về, đối với thành viên nữ hoặc cả nhóm cũng tương tự như vậy. Chúng ta ít người, trò chơi không phải sẽ càng đỡ loạn, mọi người đánh nhanh thắng nhanh nhanh chóng quyết định thắng thua để còn về cùng nhau sáng tác ca khúc, không phải là quá tuyệt vời rồi sao?”

Câu cuối, cả sáu người đều nghe rõ mồn một ý ‘các bạn đã thấy chúng tôi suy nghĩ vì các bạn đến thế nào chưa’ từ trong miệng của PD, lập tức đều ăn ý mà trưng ra vẻ mặt bất lực.

“Chúng ta sẽ chơi tổng cộng năm vòng, sau đó tùy theo số điểm mà quyết định thứ tự lựa chọn thứ tự trình diễn. Nếu có hai đội bằng điểm nhau thì chúng ta sẽ chơi thêm một vòng phụ. Cả ba đội có thắc mắc gì không?”

Cả bọn nhìn nhau, nhún vai tỏ vẻ ‘thôi được rồi, bọn tôi cân tất’. PD nhịn cười, bảo mọi người đứng vào vị trí để bắt đầu trò chơi.

Ba đội đồng loạt cởi giày, dưới sự hướng dẫn của nhân viên tìm được vị trí đứng công bằng cho cả ba đội. Du Linh vì để phòng hờ trường hợp này mà đã mất công bôi kem nền chống nước cực xịn lên chân mình trước, cho dù có cởi giày cởi tất thì vẫn không bị ai phát hiện ra điểm gì kỳ lạ.

Nhìn mực nước cao gần một nửa bắp chân mình, Du Linh âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng cơ thể, giữ vững tinh thần.

Vừa mới đứng vào vị trí, ai nấy đều đã khuỵu gối, người thì nhìn chăm chăm vào cột cờ, người thì ngoảnh đầu nhìn về phía tổ chương trình, bước vào tư thế sẵn sàng xông lên bất kỳ lúc nào.

“Vòng đầu tiên, bắt đầu! Nữ lên!”

Nghe thấy hiệu lệnh, ba thành viên nữ trong đội lập tức xông lên. Khí thế hùng hổ là thế, khi chạy đến phía trước cột cờ, ba người lại đều ăn ý mà dừng lại, đề phòng dè chừng nhìn lẫn nhau.

Bình thường chơi hai đội đã khó tránh được đối phương để cầm cờ thành công chạy trở về đội mình rồi, huống chi hiện tại, một khi lấy cờ, bọn họ sẽ phải đối mặt với gấp đôi đối thủ chứ? Mỗi người chặn một bên, người cầm cờ liền khó lòng tránh né. Du Linh cảm thấy không chỉ có cô, mà hai người còn lại đều đang mong chờ ai đó liều lĩnh cầm cờ trước để bọn họ có cơ hội bắt lại. So với giật cờ thì chuyện bắt người có khả năng thành công lớn hơn nhiều.

Ba người cứ đứng nhìn lẫn nhau như thế, chưa được bao lâu, Luna đã giả vờ chắp tay ra sau, cười tủm tỉm nhìn hai người, “Thôi chị cũng lớn nhất trong ba đứa mình, ván đầu tiên chị nhường hai đứa đó. Ai muốn lấy thì cứ lấy đi.”

An Mỹ Kỳ nghe vậy liền giả vờ đáng yêu chớp chớp mắt, nhanh nhảu đáp, “Em là em út, em nhường hai chị ạ!”

Nghe đến đây, không chỉ ba thành viên nam phía sau mà ngay cả thợ quay phim cũng quay cận cảnh khuôn mặt Du Linh, muốn biết xem cô sẽ phản ứng lại thế nào.

Du Linh bắt chước Luna, cũng chắp tay ra sau, tinh nghịch nháy mắt đáp, “Nói như vậy, em thân vừa là chị vừa là em của hai người thì lại càng phải nhường rồi! Không chỉ vòng này mà vòng sau em đều nhường hết, không lấy cờ đâu! Cho hai chị em hết!”

Ba thành viên nam phá ra cười. Ở cách đó không xa, ánh mắt Quân đang dõi theo cô cũng tràn đầy ý cười cưng chiều nhìn cô.

“Du Linh ơi, chị Luna đã muốn nhường rồi thì chị nhường chị ấy, để chị ấy nhường đi!” Jun từ phía sau cười nói lớn.

Mặc Sinh cũng hùa theo, “Đồng đội của em cũng muốn làm em gái nhỏ đáng yêu của mọi người, Du Linh em phải để cho em ấy có cơ hội biểu hiện chứ!”

Doãn Hựu Đình thấy cô bị hai người khác ‘bắt nạt’, đương nhiên không thể cứ đứng đó đứng xem được, bèn mở miệng cười bảo, “Nếu đồng đội hai người đều đã bảo muốn nhường, vậy thì nên chiều theo ý của cô ấy đi chứ?”



Trong lúc ba bên còn đang ồn ào đưa qua đẩy lại vụ ai nhường ai, PD phía sau đột nhiên nói lớn, “Nữ xuống! Nam lên!”

Cả sáu người đều ngớ ra, vài giây sau mới phản ứng lại được chuyện gì vừa xảy ra. Jun phản ứng lại trước nhất, vội vàng chạy lên giành lấy cờ. Du Linh và An Mỹ Kỳ thấy có người xông đến, không kịp nghĩ nhiều theo bản năng muốn bắt lấy người kia. Luna thấy vậy liền chen vào giữa, ý đồ yểm trợ cho đồng đội.

“An Mỹ Kỳ đừng mà!!! Hãy niệm tình đồng đội cũ đi mà!!!”

Jun vừa la oai oái, vừa né tránh bàn tay sát thủ của cô.

An Mỹ Kỳ không chút nể tình cười đáp lại, “Cậu cũng nói là cũ, vậy thì cần nể tình gì nữa! Cậu chết với chị nè!”

Chữ ‘nè’ vừa dứt, An Mỹ Kỳ cũng tìm được cơ hội nhân lúc Luna đang lo ngăn cản Du Linh mà lơ là mình, nhảy chồm lên trước.

Đầu ngón tay cô liền vừa vặn xẹt qua cánh tay Jun.

“Chạm rồi chạm rồi!! Jun chị chạm vào cậu rồi!!” An Mỹ Kỳ lập tức hò reo lên, vui vẻ nhảy cẫng tại chỗ mấy cái.

Jun cũng không tính chơi xấu, không hề chối bỏ, ngược lại anh còn ngừng chạy, làm bộ thất vọng ủ rũ nhìn An Mỹ Kỳ, dỗi cô, “An Mỹ Kỳ chị đúng là máu lạnh mà!”

An Mỹ Kỳ cười vang, “Haha xin lỗi cậu nhé, ai biểu lần này chúng ta không cùng đội làm chi.”

Cho rằng ván này đã kết thúc, mọi người đều thả lỏng tinh thần, cười cười nhìn nhau, chuẩn bị trở về vị trí cũ. Không ngờ đúng lúc này, Doãn Hựu Đình đột nhiên chuyển động, lách qua đám người bắn vọt đến bên cạnh Jun, đưa tay đập lên cánh tay anh một cái.

Tự nhiên bị đánh, Jun không hiểu gì ngơ ngác nhìn Doãn Hựu Đình, sau đó há miệng mếu máo nhìn anh, “Anh Doãn, tự nhiên anh đánh em làm gì vậy??”

Những người khác cũng đầu đầy chấm hỏi nhìn anh.

Doãn Hựu Đình buồn cười xoa xoa cánh tay Jun, “Sao vậy? Vừa rồi anh đánh đau lắm sao?”

Jun làm bộ đánh mắt một vòng ra vẻ tính toán, sau đó lập tức ôm cánh tay mình trề môi, “Ái u đau quá đi! Anh Doãn, anh phải bồi thường tổn thương về thể xác và tinh thần cho em. Vòng sau anh nhất định phải nhường em!”

Vừa dứt câu, An Mỹ Kỳ và Mặc Sinh liền phì cười, Du Linh cũng bất lực hô lên, “Jun cậu đừng có xạo nữa!”

Trong khi ấy, Luna vội vàng tiến lại gần, giả vờ xem thương thế của anh, sau đó ‘Ôi chao’ một tiếng, nhịn cười nói với Doãn Hựu Đình, “Anh Doãn, anh vậy là không được rồi, vòng đầu tiên đã kết thúc sao còn đánh đồng đội em như vậy chứ? Vòng sau anh nhất định phải nhường đội em để bồi thường đó!”

Doãn Hựu Đình nhìn hai người, vừa buồn cười vừa bất lực, “Ai nói là vòng này đã kết thúc chứ?”

Câu này vừa dứt, năm người khác, kể cả Du Linh đều đồng loạt ngẩn người nhìn anh.

“Ý anh là sao?” An Mỹ Kỳ không hiểu hỏi.



Doãn Hựu Đình nhún vai, quay đầu nhìn về phía ekip chương trình nói, “Đạo diễn, vòng này đội nào được điểm?”

PD của chương trình lúc này mới lên tiếng, “Vòng thứ nhất, đội May mắn đã giành được điểm. Mời cả ba đội trở về vị trí để chuẩn bị cho vòng thứ hai.”

Nghe thấy kết quả này, nhóm khách mời liền càng ngơ ngác hơn.

Doãn Hựu Đình buồn cười vỗ vai Jun, sau đó đi đến chỗ Du Linh, nhẹ chạm lưng cô nói, “Đi thôi.”

Du Linh còn chưa kịp tránh đi thì anh đã bỏ tay xuống. Cô chỉ đành làm như không có chuyện gì, vui mừng hỏi anh, “Sao rốt cuộc đội mình lại được điểm vậy?”

“Đúng rồi đó đạo diễn! Không phải tôi là người chạm Jun trước sao?” An Mỹ Kỳ đứng gần đó nghe thấy, liền không nhịn được hỏi phía chương trình.

Doãn Hựu Đình vừa nghe thấy vậy lập tức cúi người xuống, trước khi PD kịp giải thích ghé sát bên tai Du Linh, nói nhỏ, “Là do lúc đó bọn họ đã bảo nữ về nam lên, nên chỉ có anh mới có quyền bắt Jun.”

Song song với âm thanh của anh chính là âm thanh qua loa của tổ chương trình trả lời An Mỹ Kỳ.

Du Linh theo bản năng nghiêng đầu đi, thế nhưng vành tai mẫn cảm vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh mới vừa rồi. Đầu lông mày cô nhíu lại cực nhẹ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua; cô nhìn anh, tỏ vẻ đã hiểu nói, “Hóa ra là vậy.”

Mặc dù là cười, lúc cùng anh quay trở về vị trí của đội mình, Du Linh vẫn không tiếng động đứng cách anh xa hơn so với vòng đầu tiên.

Doãn Hựu Đình rũ mắt, nhìn vị trí giữa hai người, chợt cảm thấy ảo não vì vừa rồi bản thân đã quá hấp tấp.

Bọn họ rõ ràng còn nhiều cơ hội, đáng lẽ anh không nên vội vàng như vậy.

Thất bại hai lần, Doãn Hựu Đình im lặng tự dặn trong lòng, tiếp theo nhất định phải chậm rãi từng chút một, không thể tiếp tục biểu hiện quá rõ ràng nữa. Phải để cô không cảm thấy bài xích với sự tiếp cận của anh.

Hai đội còn lại sau khi hiểu rõ đầu đuôi thì cũng quay trở về vị trí của mình, chuẩn bị cho vòng tiếp theo.

Vòng thứ hai, tổ chương trình cho thành viên nam lên trước. Khác với nữ, ba người đàn ông bọn họ không có kiên nhẫn như vậy, hoặc là cũng vì muốn chứng minh bản lĩnh đàn ông, nên vừa lên chưa được bao lâu, Mặc Sinh đã tìm cơ hội giật lấy cột cờ.

Chỉ tiếc, cuối cùng lại để Jun tóm được.

Vòng thứ ba, vòng thứ tư nhanh chóng trôi qua. Đội Tuyệt nhất và đội May mắn giành được điểm, đều là nhờ vào bắt người khác mà có được. Bốn vòng trôi qua, vẫn chưa có đội nào thành công đem được cờ trở về đội mình.

Đứng ở vị trí của mỗi đội để chuẩn bị cho vòng thứ năm, ai nấy đều lên tinh thần, lắng nghe PD nói.

“Tiếp theo sẽ là vòng cuối cùng. Với số điểm là hai hiện tại, không biết đội May mắn có thể giành được số điểm quyết định này để chiến thắng trò chơi này không? Hay là đội Tuyệt nhất và đội Chiến thắng sẽ cân bằng được tỉ số và mở ra hiệp phụ đây?”

Máy quay đặc tả khuôn mặt sáu người.

Giây tiếp theo, PD liền hô lớn,“Nữ lên!”