Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 328: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (17)




Tập đầu tiên nhận về phản ứng tích cực từ người xem, xen lẫn trong đó là một số bình luận góp ý mang tính xây dựng. Đương nhiên, những bình luận tiêu cực chê bai cũng là không thể tránh khỏi, nhưng có kết quả mở màn như vậy vẫn là quá ổn rồi.

Ekip chương trình tăng ca nhanh chóng thay đổi kế hoạch theo góp ý của khán giả; mấy ngày sau, sáu vị khách mời lại tập trung ở trường quay, chuẩn bị quay cho tập ba, cũng chính là phần chọn đồng đội của kỳ thứ hai.

Trường quay lần này khác với lần trước, ekip chương trình thuê một công viên nước nhỏ để quay hình. Sau khi sáu người đến, mọi người thay phiên thay quần áo và trang điểm. Bởi vì vấn đề chân nên Du Linh rất ít khi mặc quần ngắn váy ngắn, lần này cũng vậy. So với hai người khác để lộ bắp chân thon thả trắng nõn, cô lại mặc một chiếc quần legging tối màu, phối cùng với một đôi giày thể thao sành điệu, toàn bộ đôi chân thon dài miên man đều bị giấu đi. Chỗ duy nhất lộ ra trên cơ thể cô ngoài cánh tay chính là vòng eo thon nhỏ phía dưới chiếc áo croptop màu trắng.

Tuy rằng không lộ nhiều bằng người khác, nhưng bộ trang phục này lại còn tôn lên dáng người yểu điệu của cô hơn cả. Lúc cô chuẩn bị xong xuôi bước ra ngoài, tuy rằng không khoa trương đến mức ai cũng phải ngây ngẩn ngắm nhìn, nhưng chỉ cần người nào để ý đến động tĩnh thoáng nhìn qua một cái liền không tránh khỏi mà dừng ánh mắt lại hai giây trên người cô.

Quân cũng không ngoại lệ.

Thậm chí anh còn nhìn lâu hơn.

Nhưng sau đấy anh lại sực hồi thần, ánh mắt nhìn qua hướng nào đó. Phát hiện người nào đó cũng có phản ứng giống mình, lòng anh chợt tràn đầy giấm, không nhịn được mà bước lên phía trước.

Từ lúc đặt chân đến nơi này, nội tâm Du Linh vẫn luôn không yên ổn nổi. Hôm nay Tôn Nhã lại không đi cùng cô, cô chỉ có thể bảo Trần Tiểu Noãn giúp mình đi nghe ngóng xem hôm nay rốt cuộc phải quay những gì. Sau đấy, tuy rằng những gì Trần Tiểu Noãn tìm hiểu được không khác lắm so với lần trước Tôn Nhã nói, rằng con gái sẽ không cần phải xuống mực nước sâu, Du Linh lại vẫn không thể an tâm nổi.

Cô có cảm giác như mình đang đi trên lưỡi dao, tự thử thách chỉ số may mắn, hoặc cũng có thể nói là chỉ số xui xẻo của bản thân vậy.

Tự dưng lại thắc mắc sao lúc trước bản thân lại chọn tham gia chương trình này nhỉ? Tâm sự nghiệp của cô lớn vậy à?

Trong lúc Du Linh còn đang vì quá lo âu mà bắt đầu suy nghĩ lan man, một bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện trước mặt cô. Cô tỉnh thần lại, nghi hoặc nhìn anh ngày càng tiến lại gần mình, cho đến khi giữa hai người chỉ còn vài centimet khoảng cách. Anh ghé bên tai cô, nói nhỏ.

“Lát nữa nhớ cẩn thận. Tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em.”

Hơi thở ấm áp của anh theo từng câu chữ mà phả lên vành tai cô, khiến nơi đó trở nên có chút tê dại.

Du Linh tỏ vẻ trấn định, nhẹ gật đầu, “Tôi biết rồi. Hy vọng là sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Đúng lúc này, đạo diễn gọi sáu vị khách mời đến đứng vào vị trí. Du Linh biết là chuẩn bị quay, cô nhìn hồ bơi đầy nước phía ấy, hít một hơi thật sâu để trấn an lòng mình. Lúc cô chuẩn bị qua đó, Quân đột nhiên vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên, nhưng không hiểu sao lần này nó lại mang theo sự an tâm khó tả.

“Đừng sợ, có tôi ở đây.”



Du Linh mím môi, gật đầu, sau đó bước đến tập hợp với mọi người.

Quân cũng bước về phía đó, đến đứng ngay đằng sau thợ quay phim.

Đạo diễn dặn dò mọi người vài câu rồi bắt đầu quay.

Giống như đợt trước, hôm nay bọn họ cũng phải chơi ba trò chơi. Trò đầu tiên là thi đua cá nhân, nam đấu với nam, nữ đấu với nữ. Mỗi người sẽ phải chạy qua một loạt các chướng ngại vật mà chương trình đã bày ra, hoàn thành nhiệm vụ của trò chơi, xếp hạng dựa theo thời gian hoàn thành. Sau đấy, mỗi người sẽ viết vào tờ giấy tên người mà mình muốn hợp tác cùng; và dĩ nhiên, lần này vẫn là xếp đội nam nữ.

Sau khi thu được mảnh giấy từ sáu người, tổ chương trình sẽ công khai kết quả lựa chọn, bắt đầu từ hai người nam nữ đạt được kết quả thấp nhất trong trò chơi. Phần bắt cặp có chút rối, bởi không phải lúc nào người mà mình chọn cũng chọn ngược lại mình. Khi trường hợp này xảy ra, tổ chương trình sẽ dựa vào thứ hạng và kết quả thi đấu ban nãy để đưa ra kết quả cuối cùng.

Có khả năng là bởi vì chủng tộc mà sức lực đôi chân của Du Linh không tốt lắm, cho nên cũng đạt được thứ hạng thấp nhất. Trên mảnh giấy, cô đã viết tên của Mặc Sinh vào, không phải vì cô muốn tránh Doãn Hựu Đình, mà chỉ đơn giản là vì trước đó cô đã nói trong tập một rằng ai cô cũng đều muốn cùng hợp tác mà thôi.

Nhưng cuối cùng, ý trời vẫn ngược với ý cô. Doãn Hựu Đình bên nhóm nam giành được hạng hai đã chọn cô, bởi vì thứ hạng của cô thấp hơn, ý nguyện của cô dĩ nhiên bị lép vế so với ý nguyện của Doãn Hựu Đình. Vì thế cuối cùng, cô vẫn tổ đội với Doãn Hựu Đình.

Bốn người còn lại thì có sự thay đổi, lần này, Luna cùng một đội với Jun, còn An Mỹ Kỳ thì chung đội với Mặc Sinh.

Sau khi chia đội xong, chương trình cho bọn họ một phút để đặt tên. Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này bọn họ không tám chuyện với nhau nữa, tranh thủ nghĩ tên đội. Cuối cùng, sau một phút thời gian, ba đội đều kịp thời nghĩ ra một cái tên, theo thứ tự là May mắn, Chiến thắng, và Tuyệt nhất.

PD của chương trình vừa nghe thấy tên liền đùa giỡn đặt câu hỏi, “Đội Chiến thắng, xin được hỏi nếu cuối cùng các bạn không chiến thắng thì phải làm sao bây giờ?”

Luna và Jun nhìn nhau, sau đó đều nhìn qua máy quay, ra vẻ quyết tâm đồng thanh, “Sẽ không có chuyện đó! Lần này, chúng tôi nhất định sẽ thắng!”

An Mỹ Kỳ ở bên cạnh nghe vậy liền cười bảo, “Đội Chiến thắng cũng đừng vội vàng quá nha. Lần này đội Tuyệt nhất của chúng em cũng ôm quyết tâm phải thắng đó!”

Mặc Sinh cũng mỉm cười ủng hộ đồng đội, “Đúng vậy, chúng em mới là đội tuyệt nhất!”

PD thấy Du Linh và Doãn Hựu Đình chỉ mỉm cười nghe mọi người phô trương thanh thế, liền mở miệng cue hai người vào, “Vậy còn đội May mắn, với thân phận là người chiến thắng tập trước, hai người có lời gì muốn nói với hai đội còn lại không?”

Du Linh nghiêng đầu nhìn bốn đôi mắt đang trương dương mỉm cười nhìn mình, chớp chớp mắt cười nói, “May mắn nhất định sẽ thuộc về đội bọn em lần nữa!”

Doãn Hựu Đình đứng bên cạnh cũng gật đầu, “Đúng vậy, chỉ dựa vào chuyện bọn anh lại có thể cùng một đội vs nhau lần nữa là đã thấy may mắn đang thuộc về đội bọn anh rồi.”



Mặc Sinh vừa nghe thấy vậy liền lớn tiếng, “Anh Doãn, anh đã quên lúc nãy Du Linh ghi tên ai rồi sao?”

Cả đám lập tức phá ra cười. Doãn Hựu Đình bị nói vậy cũng không tức giận, ngược lại tận dụng cơ hội này để hỏi ra câu hỏi mình vẫn luôn bận tâm từ lúc biết kết quả đến giờ.

“Sao em lại không chọn anh vậy? Chẳng lẽ lần trước chúng ta hợp tác với nhau không tốt sao?”

Du Linh nhìn anh, nháy mắt cười nói, “Không phải đâu, là do em sợ anh Doãn không chọn em nữa thôi. Em phải chừa đường lui cho mình chứ!”

Doãn Hựu Đình nghe vậy thì mỉm cười, cũng không biết có tin vào lời giải thích này của cô hay không nhưng anh cũng không hỏi gì thêm nữa.

Mọi người lại đùa giỡn với nhau thêm vài câu thì PD mở miệng, bảo mọi người di chuyển qua khu vực khác để tiến hành trò chơi tiếp theo.

Khúc di chuyển này vẫn được quay nên sáu người họ đi phía trước nhất, tiếp đó là ekip chương trình, cuối cùng mới là trợ lý của các vị khách mời. Quân đi phía sau cùng, thông qua cả đám người mới có thể nhìn thấy bóng dáng Du Linh ở phía đầu đang nhẹ nhàng thoải mái trò chuyện cùng Doãn Hựu Đình, nhất thời cảm thấy bất lực trước sự ghen tuông không nói lý của mình.

Đầu ngón tay anh vê nhẹ vào nhau, tựa như đang cố gắng xoa dịu lòng mình.

Đoàn người đi đến bên một chiếc hồ bơi không quá rộng, mực nước sâu nhất của chiếc hồ bơi này là một mét ba. Ở một bên bờ hồ, chương trình đặt ba chiếc bảng trắng, là loại có gắn bánh xe thuận tiện cho việc di chuyển mà các giáo viên hay dùng khi dạy học.

Sáu người không cần PD nói đã hiểu ý tự chia nhau ra đứng bên cạnh ba bảng trắng. Du Linh tranh thủ thời gian trước khi quay hình thoáng nhìn ra phía sau, qua làn nước trong, cô thấy rõ dưới hồ được đặt rải rác rất nhiều đồ vật. Bởi vì nhìn xuyên qua làn nước, dưới tác động của gió và ánh sáng, cô không nhìn ra được những vật ấy là vật gì, nhưng cũng đã có thể đoán ra đại khái trò chơi tiếp theo sẽ chơi như thế nào.

“Tiếp theo, các bạn sẽ chơi một trò chơi nhỏ để quyết định thứ tự lựa chọn đạo cụ sân khấu. Trò chơi này có tên là ‘Xếp hình tiếp sức’. Cách chơi rất đơn giản, thành viên nam của ba đội sẽ phải lặn xuống dưới hồ để nhặt các mảnh xếp hình dưới đó và đưa cho đồng đội của mình, còn thành viên nữ thì phụ trách hoàn thành bức tranh xếp hình 5x5 trên bảng trắng đã được chuẩn bị sẵn cho mỗi đội.”

“Có một số lưu ý nhỏ như sau. Mỗi lần, các thành viên nam chỉ được cầm một mảnh xếp hình. Bởi vì bức tranh của cả ba đội là như nhau nên nếu đội nào phát hiện mình lấy được mảnh xếp hình bị trùng lặp thì phải bỏ lại xuống hồ, không được giấu giếm. Thành viên trong đội có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng thành viên nam không được lên bờ, và thành viên nữ không được xuống hồ. Cả ba đội còn câu hỏi gì không?”

Sáu người cùng trả lời không có.

Trò chơi liền bắt đầu.

Doãn Hựu Đình, Jun và Mặc Sinh nhảy ùm xuống hồ. Các mảnh ghép được đặt rải rác khắp đáy hồ, vì để thuận tiện mà ai nấy đều quyết định nhặt những mảnh ghép ở gần vị trí của đồng đội mình nhất, cũng chính là chỗ nước nông, độ sâu khoảng một mét.

Không bao lâu sau, ba thành viên nam đã nhặt được mảnh ghép đầu tiên, vội vàng tiến lại bờ đưa cho đồng đội.