Ăn tối xong, Doãn Hựu Đình ngỏ ý có thể tự bắt xe về, cho nên ba người tạm biệt nhau trước cửa nhà hàng.
Trở lại trong xe, rốt cuộc cũng chờ đợi được đến lúc không còn ai kia, Quân thở phào thoải mái trong lòng.
Đi được một đoạn, anh tranh thủ chút thời gian thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang Du Linh. Cô không có thói quen ở trên xe nghịch điện thoại nên đang nghiêng đầu nhìn ngắm đường phố. Bởi vì trời tối, cửa sổ xe hơi phản chiếu lại hình ảnh, cho nên qua mấy lần, Du Linh liền phát hiện ra hành động lén lút của anh.
“Anh có gì muốn nói với tôi à?”
Quân hơi mím khóe môi, vài giây sau mới mở miệng, “Chúc mừng em giành được hạng nhất trong phần thi lần này.”
Du Linh cười khẽ, “Cảm ơn anh, nhưng tôi biết điều anh muốn nói không phải chỉ có vậy, đúng không?”
Trên khuôn mặt Quân thoáng qua nét lúng túng, lại vẫn thành thật trả lời, “Cũng không có gì quan trọng, chỉ là… thấy em với Doãn Hựu Đình hợp tác với nhau khá tốt, nếu lần tới hai người vẫn chung một đội thì cơ hội chiến thắng của em hẳn sẽ cao hơn nhỉ?”
“Đúng là khá hợp,” Du Linh gật đầu, “Tính tình anh ấy cũng tốt, cộng thêm kinh nghiệm hợp tác lần này, nếu lần sau lại bắt cặp với anh ấy thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“…Ồ.” Quân cứng ngắc đáp lại, biểu tình không mấy vui vẻ.
Cô có ấn tượng tốt với hắn.
Tuy rằng ấn tượng này chỉ mới nằm ở trong phương diện công việc, nhưng cũng đã đủ để anh cảm thấy khó chịu.
Du Linh thu hết mọi biểu cảm của anh vào mắt, lông mày khẽ nhướng lên.
Hình như anh đang ghen thì phải?
Nghĩ như vậy, khóe môi cô bất giác cong lên. Cô nhìn anh, cười tủm tỉm hỏi, “Anh còn gì muốn hỏi nữa không?”
Nghe ra được ý trêu đùa nhàn nhạt trong giọng nói của cô, Quân càng thêm buồn bực, “…Không có.”
“Thật sao? Thật sự không có gì muốn hỏi hết à?” Cô vẫn không buông tha cho anh.
Quân nhấp môi, khẽ liếc cô một cái. Dáng vẻ thích thú nghịch ngợm này của cô khiến anh vừa tức vừa bất lực.
“Không có, chỉ muốn nhắc nhở em nhớ cẩn thận. Tôi có thể giữ bí mật giúp em nhưng người khác thì chưa chắc đâu.”
Du Linh mím môi nhịn cười, “Người khác là người nào? Làm gì còn ai biết chứ.”
“Ai mà biết được.” Anh lạnh nhạt nói, “Nhiều khi sau này em thích ai đó, trong lúc mơ hồ lại đi thổ lộ bí mật với đối phương.”
Thái độ của anh khiến Du Linh rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bật cười thành tiếng, “Đối phương là ai? Doãn Hựu Đình sao?”
Quân bạnh mặt, cố gắng không để bản thân vì thẹn quá mà hóa giận, lạnh lùng nói, “Làm sao mà tôi biết được tương lai em sẽ quen ai chứ?”
Du Linh nhìn anh, vẫn cười không ngừng được, nghe vậy trong đầu chợt nghĩ, là chính bản thân anh anh còn không biết sao.
Nhưng nghĩ rốt cuộc vẫn chỉ là nghĩ, còn ngoài miệng thì Du Linh lại nói, “Anh yên tâm, tôi sẽ không nói đâu.”
“…Ồ!”
Nói tới nói lui, thậm chí chịu bị cô trêu chọc, cuối cùng anh lại vẫn không biết được cô có ý gì với Doãn Hựu Đình không.
Càng nghĩ Quân càng thấy bực bội.
Nhưng người nào đó thì lại được một trận cười rất vui vẻ.
*
Sau buổi tối ấy mấy ngày, bên chương trình có liên hệ với Tôn Nhã để báo với bọn họ rằng tổ chương trình dự định phát sóng tập đầu tiên trước, cũng chính là phần chơi trò chơi, để xem xem khán giả có phản ứng thế nào. Nếu như có nhiều khán giả cùng có ý kiến về một điểm nào đó, hoặc là cùng đề xuất ý tưởng nào đó, thì bọn họ đều có thể lập tức thay đổi hoặc áp dụng ngay.
Cách làm này đương nhiên sẽ khiến cho tổ chương trình bận rộn hơn rất nhiều, vì trong cùng một khoảng thời gian bọn họ sẽ phải vừa quay chụp và chuẩn bị sân khấu cho phần thi tiếp theo, lại vừa phải chỉnh sửa cắt ghép đoạn ghi hình của phần thi trước đó. Nhưng rốt cuộc mùa này cũng chỉ có ba phần thi, cho dù có bận thì cũng chỉ trong một quãng thời gian ngắn mà thôi, bọn họ cố gắng được.
Cho nên mấy ngày kế tiếp, Du Linh không có việc gì làm, phần lớn đều ngâm mình trong phòng luyện thanh, cũng thử tìm nguồn cảm hứng cho bản thân, chuẩn bị trước cho phần thi cuối cùng.
Tôn Nhã nghĩ rằng chương trình này hợp với Du Linh tất nhiên là vì cô ấy đã từng thấy khả năng sáng tác ca khúc của cô, chỉ là trước đó nguyên chủ chưa kịp viết một bài hát thực sự nào. Hiện tại biến thành cô, tài năng của cơ thể này thì vẫn còn đó, chỉ là cơ thể với linh hồn chưa khớp với nhau lắm, nên cô phải luyện tập thêm.
Cứ như vậy, thêm vài ngày nữa, tính từ ngày biểu diễn là tròn một tuần, tập đầu tiên của chương trình lên sóng.
Giờ phát sóng khá tốt, vào lúc tám giờ trên đài Chanh, đài truyền hình chuyên sản xuất những gameshow khác nhau, trong đó có một vài được cả nước yêu thích cũng được vài năm rồi. Giờ tốt, đài tốt, khách mời tốt, ba yếu tố này đã giúp cho độ biết đến của chương trình trong công chúng lớn hơn rất nhiều. Tất nhiên, về việc có thể tiếp tục duy trì số người xem cao như vậy hay không thì hoàn toàn phụ thuộc vào nội dung và độ hấp dẫn của chương trình rồi.
Trước giờ chiếu mấy phút, Du Linh rủ Quân ngồi dưới phòng khách cùng xem chương trình với mình. Cô tranh thủ nhắn tin nhắc nhở Trần Tiểu Noãn nhớ xem, vừa vặn nhắn xong thì chương trình cũng bắt đầu.
Đoạn đầu của chương trình là cảnh quay thành phố, chủ yếu là để phổ biến cho khán giả nội dung thi đấu của chương trình này. Sau đấy, máy quay chuyển cảnh, đổi thành hình ảnh sáu vị khách mời lần lượt tiến vào trong trường quay. Âm thanh trợ lý vang lên giải thích về quy tắc của trò chơi chọn đồng đội đầu tiên, sau đó màn hình ti vi được chia thành sáu phần, mỗi phần thuộc về một vị khách mời.
Đến khúc này, tuy rằng vẫn chưa có gì nhiều, phần lớn đều là giải thích quy tắc, nhưng tay nghề của ekip chương trình khá tốt, cắt ghép mượt mà, hiệu ứng hình ảnh và âm thanh đều được xử lý phù hợp vừa đủ, tạo cảm giác khá thoải mái và tự nhiên cho người xem. Phần chào hỏi của sáu vị khách mời cũng mỗi người một vẻ, tạo thành ấn tượng không tệ đầu tiên cho khán giả.
Tiếp đến là phần trả lời câu hỏi. Thay vì cắt ghép thành mỗi người trả lời hết hai mươi câu hỏi rồi mới sang người kế tiếp, chương trình lại để cho từng người thay phiên trả lời từng câu hỏi, rất tiện cho khán giả so sánh sự giống nhau trong câu trả lời ngay lập tức. Trong quá trình này, ekip thỉnh thoảng cũng thêm vài hiệu ứng câu từ ở những điểm thích hợp, khiến cho phần trả lời câu hỏi này trở nên thú vị hơn không ít.
Chẳng hạn như ở câu hỏi thích ăn đồ ngon nhất trước tiên hay để dành sau cùng, Du Linh bảo rằng sẽ để sau cùng, nhưng năm người còn lại trùng hợp đều bảo sẽ ăn trước tiên, ekip liền nhắn nhủ một câu trên màn hình dành cho cô rằng, “Du lão sư đừng đi ăn chung với năm người còn lại nhé, không còn đồ ngon để ăn đâu!”
Lúc chiếu đến đoạn này, hầu như ai đang xem cũng phải phì cười. Đặc biệt là fanclub Tiểu Ngư, sau tập này liền điên cuồng bình luận dưới bài đăng của chương trình, đùa giỡn mà nhắn nhủ công chúa nhà mình nếu có đi ăn chung với năm người còn lại thì nhớ thay đổi thói quen ăn uống, khiến cho Du Linh khi nhìn thấy không khỏi ngơ ngác một trận.
Vì sao lại ngơ ngác ư? Bởi vì lúc ti vi chiếu đến đoạn ấy, sự chú ý của cô đã bị Quân kéo đi hoàn toàn.
“Sao anh biết được vậy??”
Lần thứ ba nghe thấy anh nhỏ giọng đoán đúng câu trả lời của mình, Du Linh không khỏi kinh ngạc nhìn anh.
Mà lúc này trên ti vi, vừa vặn chiếu đoạn tổ chương trình gửi lời ‘nhắc nhở’ thiện ý tới Du Linh về chuyện ăn cơm cùng các vị khách mời. Nói cách khác, chương trình mới chiếu được ba câu, Quân đều trả lời đúng hết.
Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của cô, tâm tình Quân không hiểu sao lại tốt lên, mỉm cười nói, “Có lẽ là vì tôi khá tinh ý?”
Du Linh chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy hào hứng nói, “Vậy thì cũng quá tinh ý đấy chứ? Còn lại mười mấy câu, anh có trả lời đúng hết được không?”
Quân nhẹ cong môi, trong khiêm tốn có tự tin nói, “Tôi không biết nữa, nhưng tôi nghĩ ít nhất cũng sẽ tốt hơn Doãn Hựu Đình.”
Thấy anh nhắc tới Doãn Hựu Đình, Du Linh không khỏi buồn cười, đố anh, “Vậy thì cùng xem thử xem.”
Lúc này, chương trình đã phát đến câu hỏi thứ sáu.
“Bạn thích mùa nào nhất?”
Quân gần như không cần suy nghĩ, thốt lên, “Mùa xuân.”
Du Linh nhướng mày, ẩn ý nhìn anh. Mấy giây sau, ti vi quả nhiên chiếu đáp án mà Du Linh đưa ra cũng là mùa xuân.
Hai người cứ thế, một người đoán một người nghe, một người trên mặt là ý cười nhẹ nhàng, một người thì ngày càng kinh ngạc đến không biết phải diễn đạt thế nào. Đợi đến câu hỏi cuối cùng, khi nghe Quân bảo, “Hmm… chắc là không có?”
Tuy rằng có sự không chắc chắn, Du Linh vẫn là không nhịn nổi nữa, hai mắt sáng rực nhìn anh, “Rốt cuộc sao mà anh đoán được hết vậy?? Những câu hỏi kia có những cái lúc đó tôi còn không thèm nghĩ, chỉ trả lời đại thôi mà?”
Dưới ánh mắt của cô, Quân nhẹ mỉm cười đáp, “Đại cũng là dựa theo tiềm thức mà thôi.”
“Là sao cơ?” Du Linh khó hiểu.
“Thời gian để tôi đoán đáp án quá ngắn, có một số câu là dựa theo suy nghĩ của em để trả lời, nhưng cũng có một số câu tôi không có manh mối, đều là trả lời ‘đại’ theo bản năng.”
Du Linh nhướng mày, hơi hiểu được điều anh muốn nói là gì, “Ý anh là, một số câu anh trả lời dựa theo ý của tôi, một số câu thì lại dựa theo ý của chính anh, và tất cả trùng hợp thế nào đều giống hết?”
Quân gật đầu, ánh mắt mang theo tia nghiêm túc khó tả đáp, “Ừm, nói cách khác, dù là phương diện hiểu ý em hay là tâm đầu ý hợp với em, anh đều hơn năm người kia.”
Trong lòng Du Linh nhộn nhạo dậy sóng, cô có thể cảm giác được khuôn mặt mình đang dần nóng lên dưới ánh mắt của anh. Tuy vậy, ngoài mặt cô lại vẫn nở nụ cười, mang theo ý đùa giỡn hỏi, “Kể cả Doãn Hựu Đình?”
Nét mặt anh khẽ cứng lại, hai vành tai thoáng đỏ lên, chỉ duy có ánh mắt kia là vẫn không đổi, “Ừm, hơn cả anh ta.”
Du Linh ngẩn ra, bên tai bỗng vang lên tiếng tim đập thình thịch thình thịch.