Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 325: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (14)




Mấy phút sau.

“Chị Du, chị nghĩ chị sẽ được ghép đôi với ai?” Jun hỏi.

“Trường hợp của Du Linh có vẻ hơi khó nha,” Mặc Sinh cười nói, “Xét về độ giống nhau thì kết quả của em với chị Luna là giống nhất, nhưng kết quả của chị Luna lại giống với anh hơn.”

Du Linh nghĩ một chút, cười nói với mọi người, “Em nghĩ là họ sẽ để em với anh Doãn làm một cặp.”

Doãn Hựu Đình hơi nhướng mày nhìn cô, đôi mắt ấy vừa sâu lại vừa sáng. Du Linh nhìn thoáng qua anh mấy giây, lại tự nhiên chuyển dời tầm mắt đi.

“Ồ? Tại sao vậy?” Luna ngạc nhiên hỏi.

“Tại em nghĩ họ sẽ ghép cặp nam nữ ấy.”

Jun hơi mở to mắt, ồ lên, “Đúng nhỉ, cũng có khả năng là vậy lắm. Thế nếu là ghép đôi nam nữ, vậy em sẽ ghép với chị An rồi.”

An Mỹ Kỳ mỉm cười với cậu ta.

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra, trợ lý quay phim bước vào, thông báo kết quả ghép đôi với mọi người.

“Sau khi so sánh câu trả lời của mọi người, chúng tôi đã đưa ra được cách ghép đội hợp lý nhất như sau. Du Linh và Doãn Hựu Đình chung một đội, Luna và Mặc Sinh chung một đội, và An Mỹ Kỳ với Jun chung một đội. Sau đây, mọi người sẽ có một phút thảo luận để đặt tên cho đội mình.”

Kết quả được công bố xong thì bên tổ chương trình cho sáu người chút thời gian để nghĩ tên đội, nhưng bọn họ lại chỉ lo tổng kết ai thắng ai thua, ai phải mời cơm ai được mời cơm, đợi đến khi thời gian kết thúc cũng chưa hề nhớ ra mình cần phải đặt tên đội. Tổ chương trình cũng không vì thế mà cho bọn họ thêm thời gian, quyết định sẽ dùng tên thành viên làm tên đội.

Tiếp đó, sáu người cùng di chuyển qua một căn phòng khác rộng rãi hơn để quay hình. Bọn họ tổng cộng chơi hai trò chơi. Trò đầu tiên gọi là bịt mắt đoán vật. Cả hai thành viên trong đội đều phải đeo bịt mắt, sau đó một người phụ trách thò tay vào trong hộp, dựa vào xúc giác để mô tả cho đồng đội biết vật đó là gì. Người còn lại phải nghe đồng đội mô tả để đoán ra được vật đó, sau đó hát một bài hát có nhắc đến vật đó. Chỉ khi đoán đúng vật và hát được lời bài hát hoàn chỉnh thì mới được tính điểm.

Cuối cùng, đội giành được hạng nhất là An Mỹ Kỳ và Jun, hạng hai là Du Linh và Doãn Hựu Đình, và hạng ba là Luna và Mặc Sinh.

Tổ chương trình đã thông báo chủ đề lần này là sự chia ly, và ba đạo cụ mà chương trình cung cấp là gương, dây cáp và khói với hiệu ứng đèn đặc biệt. Thời gian quá ngắn, hầu như chưa có đội nào có được ý tưởng cụ thể bản thân sẽ viết ca khúc thế nào, chỉ có thể dựa vào sở thích hoặc trực giác để đưa ra lựa chọn. An Mỹ Kỳ và Jun suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định chọn dây cáp. Đến lượt Du Linh và Doãn Hựu Đình thì hai người chọn gương; Luna và Mặc Sinh nghiễm nhiên nhận lấy khói và hiệu ứng đèn đặc biệt.

Sau đấy, mọi người tiếp tục chơi sang trò chơi thứ hai, là một loại thi đua tiếp sức khá đơn giản. Kết quả của lần thi đấu này là để xác định thứ tự biểu diễn. Đội của Du Linh và Doãn Hựu Đình may mắn giành được hạng nhất, lựa chọn vị trí cuối cùng. Còn lại hai đội, Luna và Mặc Sinh biểu diễn đầu tiên, còn An Mỹ Kỳ và Jun biểu diễn thứ hai.



Quay xong chương trình, mọi người chào hỏi lẫn nhau rồi rời đi. Quân và Trần Tiểu Noãn từ phía sau máy quay bước đến đón Du Linh.

Lúc này, cô vẫn đang cùng Doãn Hựu Đình trò chuyện. Vừa tiến lại gần, Quân liền nghe được bọn họ đang nói về vấn đề gì.

“Anh đã từng sáng tác ca khúc rồi, có nhiều kinh nghiệm hơn em, hay là anh phụ trách phần viết nhé? Em sẽ phụ trách phần lời.”

Ánh mắt Quân bất giác chuyển lên Doãn Hựu Đình, thấy anh ta mỉm cười, mang theo vẻ ôn nhu vừa phải đáp, “Được thôi. Em có dùng mạng xã hội nào không? Chúng ta kết bạn đi, như vậy sẽ tiện để thảo luận với nhau hơn.”

Hai nắm tay đặt bên hông Quân chợt nắm lại, cố gắng kìm nén suy nghĩ bước lên ngăn cản hai người họ trao đổi phương thức liên lạc với nhau.

Có lẽ là vì đều là đàn ông nên Quân không khó để nhận ra ý tứ trong ánh mắt và vẻ mặt của Doãn Hựu Đình. Và khi nghĩ đến hai người họ sẽ còn gặp nhau thêm vài lần nữa để quay chương trình, trong lòng anh liền như có con sâu nhỏ, cứ lăn lộn qua lại khiến anh khó chịu không thôi.

Sau khi Du Linh trao đổi phương thức liên lạc với Doãn Hựu Đình, cô nói tạm biệt với anh rồi cùng Quân và Trần Tiểu Noãn rời đi.

Trần Tiểu Noãn lái xe chở hai người về đến biệt thự của Du Linh rồi trở về.

Chương trình chỉ cho bọn họ thời gian một tuần để sáng tác nên mấy ngày tiếp theo, cơ hồ Du Linh đều ngâm mình trong phòng luyện thanh để tập trung nghĩ lời bài hát. Phòng luyện thanh được cách âm rất tốt, Quân đứng ở bên ngoài cửa phòng cũng không thể nghe thấy được gì. Vài lần anh không nhịn được, bảo Lance nghe giúp mình xem cô đang làm gì trong phòng, kết quả mỗi lần đều là nghe thấy cô trò chuyện với Doãn Hựu Đình. Sau đấy, đương nhiên là vì quá bực bội, không muốn tự chọc tức bản thân nữa, bèn không thèm để ý đến cô nữa.

Một tuần sau, cả sáu khách mời lại tập trung để quay tập thứ hai, cũng chính là phần trình diễn ca khúc của kỳ một.

Trước đó hai ngày, các đội đã phải nộp ý tưởng sân khấu của mình cho ekip chương trình để họ có đủ thời gian mà sắp xếp; ngày hôm sau thì bọn họ phải nộp bài hát của mình cộng với tập dợt trước, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày hôm sau ghi hình. Cho nên, nói một cách chính xác thì thật ra bọn họ chỉ có sáu ngày để hoàn thiện ca khúc, ý tưởng trình diễn, và vũ đạo nếu có.

Bởi vì thời gian gấp gáp, Du Linh nghe nói các khách mời khác khi tham gia chương trình này đều đã tạm thời đẩy các công việc khác ra sau. Tuy rằng chương trình tổng cộng chỉ chiếu sáu tập, nhưng lại được đầu tư đủ, quy mô không đến mức hoành tráng nhưng vẫn đủ khiến khán giả hài lòng. Khách mời lại đều là minh tinh lưu lượng đang nổi tiếng, không lo thiếu độ hot hay người xem. Chỉ cần bọn họ biểu hiện tốt, sau chương trình sẽ càng thêm nổi tiếng, thực lực cũng được chứng minh, sẽ càng thu hút thêm nhiều tài nguyên hơn.

Tại hội trường sân khấu trước nửa tiếng, trong lúc sáu khách mời đều đang ở phòng nghỉ tút tát lại vẻ ngoài của mình lần cuối thì ở bên ngoài, ekip chương trình đang hướng dẫn một trăm vị khán giả được chọn ngẫu nhiên cho buổi trình diễn tối nay tiến vào ngồi trật tự dưới khán đài.

Đợi đến khi gần sát giờ, nhân viên chương trình tiến đến phòng nghỉ, gọi cặp đôi có thứ tự trình diễn đầu tiên, Luna và Mặc Sinh, lên sân khấu. Trong phòng nghỉ có một chiếc ti vi kết nối với máy quay của sân khấu, bốn người còn lại liền ngồi trong phòng để xem phần trình diễn của hai người họ.

Khi nghe đến chủ đề là sự chia ly, không ít người sẽ nghĩ đến phương diện tình yêu. Nhóm Luna và Mặc Sinh cũng không ngoại lệ, bài hát của họ kể về một cặp đôi đang yêu nhau vô cùng ngọt ngào thắm thiết, trao cho nhau những lời thề nguyện sẽ vĩnh viễn bên nhau cả đời. Nhưng cuối cùng, bọn họ lại không vượt qua được những cám dỗ đầy mê hoặc của cuộc sống. Hai người dần dần rời xa nhau, để rồi đến cuối cùng khi bọn họ nhận ra, muốn quay về chốn cũ thì lại đã là quá muộn.

Hiệu ứng khói và đèn được bọn họ sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, lúc đầu thì được dùng để làm nổi bật những cám dỗ có trong cuộc sống, đến khúc cuối thì lại được dùng để tạo nên mê cung, minh họa cho việc hai nhân vật chính dần dần lạc lối, đến lúc muốn quay lại thì con đường cũ đã không còn đó, hai người mỗi người một nơi, cô đơn lạc lõng, hối hận day dứt vì những quyết định khi xưa của mình.



Ca khúc mà hai người họ cùng sáng tác rất hay, cách thể hiện của hai người tràn đầy sự day dứt và nuối tiếc, khiến cho lòng người run lên. Luna có nhiều kinh nghiệm trong việc trình diễn sân khấu, cho nên dù chỉ có khói và ánh đèn, cô vẫn có thể biến sân khấu trở nên vô cùng kỳ ảo.

Sau Luna và Mặc Sinh chính là An Mỹ Kỳ và Jun. Lúc hai người quay lại phòng nghỉ thì nhóm thứ hai đã rời đi. Du Linh và Doãn Hựu Đình nói lời chúc mừng với hai người, những câu khen ngợi như không cần tiền mà được tuôn ra. Sau khi rót giúp bọn họ ly nước, Du Linh nháy mắt hỏi.

“Chị Luna, chị có thấy được khán giả không?”

Luna biết cô muốn hỏi gì, sau khi uống một ngụm nước thì mỉm cười nói, “Lúc nãy chị có hỏi nhân viên, bọn họ nói rằng có năm mươi người thuộc lứa tuổi từ mười tám đến ba mươi, và năm mươi người từ ba mươi mốt đến bốn mươi lăm.”

Du Linh à một tiếng, gật gù, “Độ tuổi được trải khá đều.”

Từ mười tám đến bốn mươi lăm, độ chấp nhận và đồng cảm của bọn họ đối với tình yêu đều khá cao. Nếu chọn viết về sự chia ly trong tình yêu, có khả năng lớn sẽ nhận được nhiều phiếu bầu hơn.

Mà bọn cô… đành hy vọng rằng sự khác biệt sẽ tạo thành điểm nhấn vậy.

An Mỹ Kỳ và Jun bắt đầu phần trình diễn, cả bốn người không nói nữa, đều ăn ý mà nhìn ti vi.

Câu chuyện của ca khúc mà hai người sáng tác không có gì ngạc nhiên, vẫn là về tình yêu. Điểm khác biệt duy nhất là thay vì chia tay do không cưỡng lại được cám dỗ, người nữ lại chết vì bệnh, để lại người nam đau khổ không cách nào quên được người mình thương. Dây cáp được sử dụng cho cảnh khi diễn viên múa đóng vai người nữ chết đi, hóa thành linh hồn bay lên thiên đường, và khi cô trở về trong giấc mơ của người nam, an ủi động viên anh bước tiếp.

So với bài đầu tiên thì bài hát này khiến khán giả thổn thức hơn, cũng để lại nhiều tiếc nuối hơn; dù sao thì cũng đã có câu, tình đẹp là khi tình còn dang dở.

Lúc đến khúc cuối của bài, nhân viên chương trình gõ cửa phòng nghỉ gọi Du Linh và Doãn Hựu Đình đi chuẩn bị, cho nên hai người họ không xem được khúc cuối như thế nào. Chỉ biết lúc đứng ở phía trong cánh gà, tiếng vỗ tay từ bên ngoài vọng vào rất lớn.

Lúc An Mỹ Kỳ và Jun đi xuống, bởi vì không có máy quay nên An Mỹ Kỳ không thèm giả vờ, đắc ý nhếch môi với Du Linh, sau đó lại mỉm cười lịch sự với Doãn Hựu Đình. Du Linh nhìn vẻ mặt cô ta thay đổi như lật bánh tráng, không khỏi tấm tắc trong lòng hai giây.

“Hai anh chị cố lên nhé!” Jun làm động tác cổ vũ, cười nói với hai người.

“Cám ơn em, bọn chị sẽ.”

“Màn trình diễn vừa rồi rất tuyệt!”

Giao lưu ngắn ngủi, An Mỹ Kỳ và Jun quay trở về phòng nghỉ, còn Du Linh và Doãn Hựu Đình thì bước lên sân khấu.