Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 324: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (13)




Đến trường quay, Du Linh trước hết cùng Tôn Nhã chạy lại chào hỏi bên đạo diễn. Hôm nay bọn họ sẽ quay phần đầu tiên của kỳ thứ nhất, cũng chính là trò chơi chia đội. Sau khi để cho thợ trang điểm chỉnh sửa lại lớp trang điểm trên khuôn mặt mình một chút, Du Linh được nhân viên dẫn tới một căn phòng nhỏ. Trong đấy, ngoài người quay phim ra cũng chỉ có trợ lý quay phim mà thôi.

“Du lão sư, cô ngồi xuống đây đi. Chắc là cô đã biết nội dung ghi hình hôm nay rồi, đầu tiên chúng tôi sẽ phỏng vấn cô một chút, sau đó là hỏi một số câu hỏi để tiến hành việc ghép nhóm. Không biết cô có thắc mắc gì không?”

Du Linh lắc đầu, “Không có.”

“Vậy giờ chúng ta bắt đầu nhé?”

“Được.”

Trợ lý quay phim ngừng hai giây, sau đó bắt đầu đọc lời mở đầu, “Xin chào Du lão sư. Hoan nghênh cô gia nhập chương trình Thử Tài Sáng Tác của chúng tôi.”

Du Linh nhìn ống quay, tươi cười xinh đẹp chào hỏi chương trình và khán giả.

“Hôm nay là tập đầu tiên, vì vậy chúng ta sẽ khởi động nhẹ nhàng thôi. Để có thể giúp các khách mời tìm được đồng đội như ý, chúng tôi sẽ hỏi mỗi người một số câu hỏi. Dựa vào mức độ giống nhau trong đáp án, chúng tôi sẽ chia mọi người thành ba nhóm nhỏ để tiến hành thi đấu. Du lão sư, cô đã sẵn sàng chưa?”

Du Linh cười gật đầu, “Chỉ là trả lời câu hỏi thôi mà, tất nhiên là sẵn sàng rồi.”

Trợ lý khẽ cười, đùa giỡn, “Không chỉ là trả lời đâu, mà còn phải trả lời thật lòng đó nha. Như vậy thì việc ghép nhóm mới có hiệu quả được.”

Du Linh làm dấu hiệu ‘OK’, vui vẻ nháy mắt với trợ lý, “Mọi người cứ yên tâm, tôi là người cũng khá hiếu thắng đó.”

“Thế thì xin được chúc cô may mắn nhé! Được rồi, câu hỏi đầu tiên: Ba màu sắc mà bạn thích nhất là gì?”

“Xanh lam, hồng, tím,” Du Linh nhanh chóng trả lời.

“Câu hỏi thứ hai: Khi ăn một món nước, trong ba thứ: nước lèo, thịt, và sợi, bạn sẽ ăn cái nào trước tiên?”

“Nước lèo.”

“Câu hỏi thứ ba: Bạn sẽ ăn những thứ mình thích trước hay để dành sau cùng?”

“Để dành sau cùng.”

“Câu hỏi thứ tư:…”

.

.

.

“Câu hỏi cuối cùng: Hình mẫu lý tưởng trong lòng bạn là gì?”



Du Linh thoáng ngẩn người, trong một khoảnh khắc, một bóng dáng cao lớn chợt lướt qua trong tâm trí cô.

“Hmm… chắc là tôi không có hình mẫu đâu, đều là dựa vào cảm giác mà thôi.”

Trợ lý vừa ghi đáp án, vừa mở miệng đùa hỏi, “Du lão sư không có hình mẫu lý tưởng trong lòng, nhưng hẳn là sẽ có người mà mình muốn hợp tác nhất trong chương trình này chứ nhỉ?”

Du Linh cười cười, “Ai tôi cũng đều muốn có cơ hội được cùng hợp tác cả, bởi vì mỗi người đều có một tài năng và màu sắc riêng. Tôi rất hy vọng có thể học hỏi thêm nhiều điều từ họ.”

“Du lão sư, câu trả lời này của cô quá công thức rồi nha. Chúng tôi không có chấp nhận đâu.”

Du Linh cười mấy tiếng, làm bộ bị nói trúng tim đen, hết cách thở dài, “Aiya, sao mọi người lại cứ thích mấy câu hỏi trí mạng như vậy chứ?” Ngừng một chút vờ như suy nghĩ, cô nói tiếp, “Nếu như bắt buộc phải chọn một người, vậy chắc là Doãn tiền bối đi.”

“Ồ? Vì sao vậy?”

“Vì tôi rất thích bài hát ‘Ngắm sao’ của anh ấy.”

‘Ngắm sao’ chính là bài hát thành danh của Doãn Hựu Đình. Bài hát ấy đã tạo nên tiếng vang lớn khi được ra mắt, không chỉ bởi mặt âm điệu và lời ca, mà còn bởi vì mặt kỹ thuật và cảm xúc mà Doãn Hựu Đình đã thể hiện trong ca khúc ấy nữa. Khi đó, bài hát này đánh chiến khắp các bảng xếp hạng trong nước, trên mạng cũng đều là lời khen từ nghiệp dư và người trong ngành.

Du Linh trả lời như vậy, ít nhất là sẽ không xảy ra sai sót gì để cho người ta nắm thóp hay xuyên tạc.

“Vậy là được rồi. Tiếp theo chúng tôi sẽ tổng hợp câu trả lời của cô và năm khách mời khác để tiến hành ghép cặp. Trong khoảng thời gian đó phiền cô đến phòng nghỉ chờ đợi. Trong phòng có đặt camera, đợi đến lúc biên tập chúng tôi sẽ cắt nối vài đoạn thú vị để bỏ vào trong tập phát sóng chính.”

Trợ lý vừa nói vừa đứng lên, tiễn Du Linh ra cửa.

Du Linh gật đầu, mỉm cười nói cám ơn với trợ lý, sau đó đi đến phòng nghỉ mà anh ta đã chỉ. Quân đi theo sau cô đến cửa phòng, trước khi cô mở cửa bước vào, anh khẽ giữ tay cô lại.

“Tôi vẫn sẽ ở ngay bên ngoài, có chuyện gì lập tức gọi tôi.”

Du Linh mỉm cười, ánh mắt hơi mềm xuống, nhỏ giọng đáp, “Tôi biết rồi mà, anh yên tâm.”

Bàn tay đặt trên cổ tay cô nhẹ buông lỏng, Du Linh vặn nắm tay, bước vào phòng.

Phòng nghỉ được trang hoàng đơn giản sáng sủa, giữa phòng đặt một bộ sô pha lớn gồm một chiếc sô pha dài và hai chiếc ghế đơn, bao xung quanh một chiếc bàn trà nhỏ bằng kính. Đằng sau sô pha dài là dãy bàn đặt sát tường, trên bàn có máy pha cà phê, ấm đun nước, bồn rửa nhỏ, và khay đựng các gói trà, cà phê, đường các loại. Ngoài ra còn có một chiếc kệ nho nhỏ đặt những chiếc ly thủy tinh sạch sẽ nữa. Cạnh bàn là một chiếc tủ lạnh nhỏ, dựa trên thức uống đang được đặt trên bàn trà, Du Linh đoán trong đó hẳn là có nước trái cây và sữa.

Lúc Du Linh mở cửa ra có thể nghe thấy được bên trong đang trò chuyện khá vui vẻ. Nhìn rõ bên trong có năm người, cô liền hiểu mình là người cuối cùng trả lời xong các câu hỏi. Mặc kệ là vì mình trả lời lâu hay do mình đến muộn hơn so với những người khác, Du Linh lập tức cúi đầu, khiêm tốn lễ phép chào hỏi mọi người.

“Xin chào mọi người! Em là Du Linh. Em rất vui khi được làm việc chung với mọi người trong quãng thời gian tới ạ!”

Năm người trong phòng cũng nhanh chóng tươi cười chào hỏi lại, ngay cả An Mỹ Kỳ cũng không chút nào quái gở, trên mặt toàn là ý cười thân thiện nhìn cô.

Trên ghế sô pha dài đang ngồi ba người gồm An Mỹ Kỳ, Luna và Doãn Hựu Đình, còn Jun và Mặc Sinh thì ngồi ở hai chiếc ghế sô pha đơn đặt ở hai bên. Jun ngồi bên phía Doãn Hựu Đình, còn Mặc Sinh thì ngồi bên phía An Mỹ Kỳ. Doãn Hựu Đình thấy Du Linh đến liền nhanh chóng đứng dậy, làm động tác nhường chỗ cho cô, “Du Linh, em lại đây ngồi đi.”

Du Linh tiến lại, mỉm cười nói với Doãn Hựu Đình, “Em cảm ơn Doãn tiền bối ạ.”

“Gọi anh là anh Doãn đi, đừng gọi tiền bối, nghe già lắm,” Doãn Hựu Đình mỉm cười, nửa đùa nửa thật đáp.



“Vâng, anh Doãn.”

Du Linh lém lỉnh đáp lại, sau khi ngồi xuống thì tiếp tục hỏi mọi người, “Em đến có trễ lắm không ạ? Mọi người chờ đã lâu chưa?”

Luna cười xua tay, trấn an cô, “Em đừng lo, mọi người cũng mới đến thôi à.”

Doãn Hựu Đình bỗng hỏi, “Du Linh, em muốn uống cái gì? Trà, cà phê? Hay là nước ép?”

Du Linh thấy anh đi ra phía sau, vội vàng đứng dậy từ chối, “Không cần đâu anh Doãn, em tự lấy được rồi. Anh ngồi xuống đi.”

“Không có việc gì,” Doãn Hựu Đình làm động tác ra hiệu cô cứ ngồi xuống, “Anh lấy nước ép cho em nhé?”

Thấy Doãn Hựu Đình đã cầm chiếc ly sạch lên trên tay, đang bắt đầu đi về phía tủ lạnh, Du Linh chỉ đành không khách sáo nữa, đáp một tiếng, đồng thời cũng cảm ơn anh.

Doãn Hựu Đình rất nhanh đã trở lại, đưa ly nước ép táo cho cô.

“Anh Doãn, anh ngồi chỗ em này,” Jun đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy, nhường ghế cho Doãn Hựu Đình.

Doãn Hựu Đình lập tức từ chối, vừa nhấn vai Jun vừa bảo, “Không cần đâu, em cứ ngồi đi. Anh ngồi tạm ở đây là được.”

Jun nhìn qua, phát hiện cái ‘đây’ trong lời Doãn Hựu Đình là phần tay vịn của chiếc ghế đơn thì lại muốn đứng dậy, “Sao vậy được, anh Doãn anh cứ ngồi-----”

“Được rồi được rồi,” Doãn Hựu Đình bất đắc dĩ cười, khoác vai Jun không cho anh đứng dậy, “Chỉ là một chỗ ngồi mà thôi. Anh lớn hơn em đương nhiên anh phải nhường em rồi.”

Jun nghe vậy liền biết Doãn Hựu Đình thật sự không để tâm đến vấn đề này, bèn không nhất quyết muốn đổi chỗ nữa, nở nụ cười ngại ngùng với anh.

Thực chất thì trên chiếc ghế sô pha dài vẫn còn chỗ, nhưng nam nữ khác biệt, bọn họ không thể quá dựa sát vào nhau cho nên mới xảy ra chuyện nhường tới nhường lui này.

Do ghế đơn được đặt khá gần ghế sô pha, khi Doãn Hựu Đình ngồi lên tay vịn, với chiều dài đôi chân ấy, đầu gối của anh liền đặt khá gần đầu gối của Du Linh, cơ hồ chỉ cách vài centimet.

Du Linh khẽ chớp mắt, nhìn mọi người cười hỏi, “Lúc phỏng vấn bên chương trình đã hỏi mọi người những gì vậy? Chắc câu hỏi của chúng ta đều giống nhau chứ nhỉ?”

“Chị nghĩ là nên giống nhau thôi,” Luna trả lời cô, “Vậy thì bọn họ mới dễ dàng so sánh để ghép đội chứ.”

“Nếu vậy chúng ta cũng có thể tự so sánh mà nhỉ? Đâu cần đợi bên chương trình thông báo đâu?” Mặc Sinh tham gia vào cuộc trò chuyện.

“Đúng đó! Hay là chúng ta thử nói câu trả lời của mình xem. Rồi đoán xem mình sẽ ghép cặp với ai. Nếu người nào đoán đúng với kết quả chương trình đưa ra thì sẽ có thưởng, còn người nào đoán sai thì sẽ chịu phạt, có được không?” Jun hào hứng đề nghị.

Từ lúc Du Linh vào phòng, An Mỹ Kỳ chưa nói lời nào, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng về thời gian lên sóng của mình. Lúc này nghe Jun đề nghị như vậy, cô ta lập tức mở miệng đồng ý, “Được đấy, nhưng mà chúng ta nên thưởng phạt gì đây?”

Mà Du Linh, sau khi bắt đầu chủ đề cuộc trò chuyện này liền không nói gì thêm, yên lặng mỉm cười giống như tò mò nghe mọi người trả lời, hai chân lại không tiếng động khẽ dịch sang một bên.

Cô cho rằng động tác của mình rất tự nhiên, lại không biết rằng vẫn bị Doãn Hựu Đình chú ý đến. Anh cong khóe môi lên thật nhẹ, cũng làm như không có chuyện gì hơi nghiêng hai chân của mình sang chỗ khác.