Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 260: Ngân Nguyệt miêu yêu (46) (H)




Gia Luật Quân cũng không nhìn nàng lâu, dù sao hắn lúc này cũng đã rất cấp bách rồi, rất nhanh hắn đã chuyển ánh mắt trở lại trên khuôn mặt nàng. Hắn khẽ hất chân đá văng đôi giày ra, sau đó trèo thẳng lên giường, quỳ gối ở hai bên thân nàng. Một tay hắn đỡ lấy gáy nàng, tay còn lại đặt lên vòng eo chưa đầy một nắm tay của nàng, hắn cúi đầu xuống, hôn lên môi nàng.

Có lẽ là vì đã phải kìm nén quá lâu, vài giây đầu hắn còn dịu dàng ôn nhu, nhưng chẳng mấy chốc đã từ mưa phùn chuyển thành giông bão. Thế hắn như mưa rền sấm giật, Nguyệt Linh chỉ có thể ngửa đầu lên thừa nhận tất cả của hắn. Lực đạo hắn áp xuống ngày càng tăng, Nguyệt Linh từ ngả người ra sau chuyển thành phải dùng tay chống đỡ, cuối cùng là không chịu nổi nữa mà nằm hẳn xuống. Gia Luật Quân liền thuận thế, toàn bộ thân thể đều áp lên người nàng.

Nửa thân trên của bọn họ đều không có gì che đậy, bờ ngực cứng rắn của hắn áp lên bầu ngực mềm mại của nàng khiến cho nàng có chút không thở nổi. Bên dưới tuy rằng Gia Luật Quân vẫn còn mặc một chiếc quần, nhưng nơi đó của hắn đã biến thành một hòn than, vừa cứng vừa nóng, cách một lớp vải vừa vặn chống ở nơi đó của nàng, khiến cho cơ thể của nàng như có một luồng điện chạy qua, tê dại không lời nào tả nổi.

Gia Luật Quân dần dần di chuyển xuống dưới, dọc theo hõm cổ của nàng, lúc đến chỗ xương quai xanh của nàng thì dừng lại đôi chút, khẽ day khẽ cắn. Bàn tay đang đặt ở eo nàng cũng không an phận, nhẹ xoa nhẹ bóp, khiến cho nàng vừa nhột vừa ngứa, không nhịn được khẽ ngâm lên. Gia Luật Quân cười khẽ thành tiếng, buông tha cho xương quai xanh của nàng, tiếp tục di chuyển xuống dưới, hôn lên từng tấc da tấc thịt của nàng.

Lúc đi đến đỉnh đồi cao nhất hắn mới dừng lại, há miệng ngậm lấy nụ hoa đào xinh đẹp kia. Bàn tay còn lại của hắn cũng rời khỏi gáy nàng, bao phủ lên nơi đầy đặn còn lại. Hắn ôn nhu lại chậm rãi chăm sóc nàng, từng đợt khoái cảm nối tiếp nhau như sóng sau nối tiếp sóng trước truyền đến, khiến cho Nguyệt Linh cảm thấy lâng lâng vô định. Nàng có cảm giác như lúc này nàng đã không còn ở trong tẩm điện của Nguyệt Viên cung nữa mà là đang ở trên mây; thân thể bỗng chốc nhẹ bẫng, lại yếu ớt vô lực, chỉ có thể để mặc cho hắn tùy ý làm càn.

Gia Luật Quân chơi đùa xong bên trên, lại từ từ di chuyển xuống dưới, tiến đến nơi bí mật chỉ thuộc riêng về hắn mà thôi. Ngón tay hắn tựa như có ma thuật, vỗ về vuốt ve nàng đến tâm thần điên đảo. Từng đợt triều hoan ập đến, nhanh chóng tưới ướt khu vườn bí mật kia.

Gia Luật Quân nhìn bàn tay của mình, khóe môi cong lên hài lòng cười. Một tia trêu đùa ác ý bỗng lướt qua đáy mắt hắn, hắn vươn bàn tay sạch sẽ của mình ra tóm lấy cánh tay đang che hai mắt của Nguyệt Linh, kéo xuống.

Nguyệt Linh bị hắn làm đến mức mơ mơ màng màng, lúc này cũng không kịp phản ứng, hai mắt đỏ ửng ướt át ngơ ngác nhìn hắn. Gia Luật Quân mang theo ý câu dẫn nhìn nàng, giơ bàn tay bị nàng làm ướt lên, đặt dưới mũi khẽ ngửi, sau đó lại vươn đầu lưỡi khẽ liếm. Giống như cảm thấy còn chưa đủ, hắn nhếch môi cười, trầm khàn mang theo tia quyến rũ nói, “Tiểu Linh của ta vừa thơm vừa ngọt, thật khiến ta muốn nghiện.”

Não bộ Nguyệt Linh nháy mắt bị nổ cho tan nát, đầu óc nhão nhoẹt đình trệ, hai mắt trợn lớn không thể tin nổi trừng hắn. Vài giây sau, nàng rốt cuộc tiêu hóa được hắn vừa mới làm cái gì, thẹn đến mức cả người đều đỏ rực như hòn than hồng. Nàng vừa giận vừa thẹn, nức nở mắng hắn, “Gia Luật Quân chàng là tên biến thái! Cầm thú! Chàng ức hiếp ta huhu…”

Mục đích đạt được, ý cười trên mặt Gia Luật Quân càng thêm đậm. Hắn nhanh chóng liếm sạch tay mình, hắn cũng không phải là vì trêu đùa nàng mới nói vậy, hắn là thật sự thấy nàng vừa thơm vừa ngọt, sau đó vội vàng cởi quần mình xuống. Nghe được động tĩnh của hắn, Nguyệt Linh theo bản năng lại mở mắt nhìn qua, trùng hợp nhìn đến tiểu Gia Luật Quân đang dũng mãnh ngóc đầu chào hỏi nàng. Cả khuôn mặt nàng lại nóng bừng lên, nàng vội vàng nhắm mắt lại, nhỏ giọng nức nở.

Gia Luật Quân một lần nữa áp lên người nàng, để tiểu Gia Luật Quân nhẹ nhàng chào hỏi tiểu Nguyệt Linh trước. Hắn dịu dàng hôn lên khóe mắt nàng, liếm đi giọt nước mắt của nàng, dịu dàng dụ dỗ, “Tiểu Linh đừng khóc. Ta nhất định sẽ nhẹ nhàng, nàng đừng sợ.”

Đêm nay của chúng ta còn rất dài, nàng đợi đến lúc sau lại khóc cũng không muộn, tâm can bảo bối của ta.



*

Ngày đầu tiên sau đại hôn của Hoàng đế cũng là ngày đầu tiên Hoàng đế không thượng triều kể từ khi ngài kế vị. Lúc này Gia Luật Quân đã nắm toàn bộ quyền lực trong tay, cộng thêm thân phận Nguyệt Linh bất phàm, đám triều thần đến một ý nghĩ bậy cũng không dám có, chỉ có thể thầm vui vẻ trong lòng tình cảm của Đế Hậu tốt như vậy, Đông Hải quốc nhất định sẽ phát triển thịnh vượng.

Nguyệt Linh ngủ đến tận đầu giờ Ngọ mới tỉnh. Vừa mới dậy, nàng đã nhanh chóng cảm nhận được cơn nhức mỏi ê ẩm khắp toàn thân, nói không ngoa thì giống như vừa mới ngồi xe ngựa đi đường núi đầy ổ gà suốt mười hai canh giờ, lại bị xe ngựa cán qua đủ bảy bảy bốn mươi chín lần vậy. Cơ bắp cả người đều xụi lơ đình công, khớp xương thì ê ẩm không lời nào tả nổi, đến mức nước mắt sinh lý của nàng cũng chảy ra.

Cũng không rõ là Gia Luật Quân đã dậy từ trước hay hắn ngủ không sâu mà không lâu sau hắn cũng tỉnh. Thấy nàng nhăn nhó mặt mày chảy nước mắt, hắn vòng tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào sát người mình. Khẽ khàng hôn lên khóe mắt nàng, hắn bắt đầu chậm rãi điều độ giúp nàng xoa bóp eo, giọng nói khàn khàn vì mới ngủ dậy cất lên bên tai nàng.

“Đau lắm sao? Nàng có khó chịu lắm không? Ta mát xa giúp nàng nhé.”

Vốn ban đầu chỉ có nước mắt sinh lý, nay nghe thấy giọng hắn Nguyệt Linh liền thật sự không nhịn được mà rơm rớm nước mắt. Nàng vừa phẫn vừa ức hất tay hắn ra, ấm ức nói, “Chàng là kẻ bại hoại! Chàng lừa ta!”

Gia Luật Quân cười khẽ, tránh đi cánh tay nàng lại tiếp tục thế nàng xoa bóp eo, “Ta lừa nàng cái gì chứ?”

Nguyệt Linh hơi nức nở, phẫn uất nói, “Rõ ràng ta đã nghe theo chàng, chàng lại vẫn lừa ta… Huhu chàng xấu lắm, chàng nói không giữ lời, chàng là tên cầm thú!”

Hôm qua, rõ ràng ở bước dạo đầu hắn nhẫn nại dịu dàng là vậy, ôn nhu đến muốn chảy ra nước, vậy mà sau đó, kể từ khi bắt đầu tiến công, thế công của hắn liền rẽ ngoặt một trăm tám mươi độ, tựa như bão chớp mưa rền sấm giật, vừa hung hăng lại vừa dũng mãnh. Lúc trước rõ ràng chỉ như con thuyền lênh đênh giữa biển khơi, không ngờ lúc sau lại hoàn toàn biến thành một mảnh tàu nát giữa cơn sóng thần. Nguyệt Linh lúc đó thậm chí còn cho rằng bản thân sẽ bị hắn húc bay.

Không chỉ thế, lúc giữa trận, hắn bắt đầu liên tục gặng hỏi nàng hắn là ai, hắn là gì của nàng, nàng là gì của hắn, lại ép nàng gọi tên hắn, gọi phu quân. Nàng ban đầu không chịu, sau vì quá mệt mỏi, lại nghe hắn hứa hẹn nếu gọi sẽ tha cho nàng, nàng liền ngoan ngoãn hỏi gì đáp nấy với hắn. Ai ngờ đâu, nàng vừa gọi một tiếng, hắn liền càng như được tiếp thêm năng lượng, hưng phấn hung hăng thêm vài phần.

Nàng sau đó biết mình bị lừa, bèn cố gắng ngậm miệng không nói không rên gì nữa. Hắn dụ dỗ nàng gọi phu quân không được nữa, bèn chuyển sang dụ dỗ nàng cái khác. Cái này lại còn biến thái hơn gấp vạn lần! Bây giờ nghĩ lại, nàng cũng không thể nào hiểu nổi rõ ràng đã có ví dụ trước đó, sao lúc ấy nàng lại vẫn tin hắn chứ?!

Hắn lúc đó thế mà lại dụ dỗ nàng, chỉ cần nàng chịu biến ra tai mèo và đuôi mèo, hắn liền làm nốt lần này rồi thôi. Nàng lúc đó ngơ ngác thế nào mà lại tin tưởng hắn, kết quả chính là nàng liền nhận được bài học cay đắng của cuộc đời.

Nếu không phải nàng có yêu lực, chỉ sợ giờ phút này đây nàng đã thân tàn ma dại.



“Tiểu Linh ngoan, đừng khóc.” Thấy nàng khóc đến lê hoa đái vũ như vậy, Gia Luật Quân không khỏi đau lòng. Hắn cũng biết hôm qua mình đã quá trớn, vô độ mà đòi hỏi nàng, cũng chỉ có thể trách định lực của hắn đã bị tiêu hao hết ở những lần kìm nén trước đó nên hôm qua mới không tài nào khống chế nổi bản thân như vậy.

Hắn áy náy lại đau lòng vô cùng, dịu dàng ôm nàng vào lòng, một bên cố gắng xoa bóp cho nàng, một bên thấp giọng nhận lỗi, “Nàng đừng khóc, là ta sai rồi. Ta không nên giày vò nàng lâu như vậy, cũng không nên lừa gạt nàng. Tiểu Linh ngoan, nàng đừng khóc mà. Nàng đau ở đâu, để ta xoa bóp giúp nàng. Nàng có cần bôi thuốc không? Ở chỗ ta có loại cao này dùng rất tốt, ta giúp nàng bôi nhé?”

Lúc hỏi câu này tâm tư của Gia Luật Quân cực kỳ đơn thuần, quả thực chỉ muốn giúp nàng bôi thuốc mà thôi. Nhưng Nguyệt Linh thân là người bị lừa qua hai lần, còn phải trả giá đắt cho việc đó, nên khi nghe thấy hắn ngỏ ý như vậy, nàng không khỏi rùng mình, nức nở tức giận lần nữa hất tay hắn ra, “Không cần!”

“Được được, không cần thì không cần,” Gia Luật Quân vội vàng dỗ dành nàng, lại lần nữa tìm về eo nàng giúp nàng xoa bóp, “Tiểu Linh, nàng tha thứ cho ta lần này đi, có được không? Ta xin thề với nàng, sau này ta tuyệt đối sẽ không ép buộc nàng như vậy nữa, nàng tin ta thêm lần này nữa đi, nha?”

Nguyệt Linh mím môi, không muốn phản ứng lại hắn.

“Tiểu Linh… bảo bối của ta… ta phải làm sao để nàng tin ta đây? Ta đã thật sự biết sai rồi mà… Nàng nói đi, phải thế nào thì nàng mới chịu bỏ qua cho ta?” Gia Luật Quân cọ mũi lên vùng gáy nàng, mang theo ý vị làm nũng nói với nàng.

Nguyệt Linh nhất thời mềm lòng, hai tròng mắt khẽ đảo quanh. Sau chợt nhớ tới cái gì, hai mắt nàng sáng lên, ỷ vào việc hắn không nhìn thấy được vẻ mặt của mình mà chợt lộ ra tia tiểu tính kế, thế nhưng lúc mở miệng giọng nói của nàng lại tràn đầy vẻ lạnh nhạt.

“Nếu vậy, chuyện khi trước ta không tuân thủ lời hứa với chàng mà tự ý hành động, nếu chàng bỏ qua cho ta, không phạt ta nữa thì ta cũng sẽ bỏ qua cho chàng.”

Gia Luật Quân mới đầu hơi sững người, giây sau một tia dở khóc dở cười lướt qua đáy mắt hắn. Hắn cật lực nhịn xuống ý cười, ra vẻ gấp gáp nói, “Được được, ta bỏ qua tất! Nàng cũng phải bỏ qua cho ta đấy nhé!”

Nguyệt Linh còn tưởng rằng bản thân được lời, khóe môi tủm tỉm cong lên, vờ thản nhiên đáp, “Tất nhiên rồi.”

Nghe được sự đắc ý nho nhỏ mà nàng cố gắng che giấu trong giọng nói, khóe môi Gia Luật Quân không nhịn được cong lên thật cao.

Tiểu Linh ngốc của ta! Ta đã trừng phạt nàng cả đêm hôm qua rồi, nàng còn muốn xí xóa cái gì nữa chứ?