Phong Nhã Uyên sau khi biết được đan hoàng yến mình nuôi đã bị người giết chết, sau đó còn bị nấu thành canh đem cho nàng ăn, khuôn mặt nàng ta nháy mắt chuyển trắng bệch như tờ giấy. Dạ dày nàng ta xoắn lại, cơn ghê tởm buồn nôn cuồn cuộn dâng trào. Nàng ta không thèm giữ hình tượng nữa, lập tức ngồi xổm xuống nôn khan điên cuồng.
Nhưng cuối cùng nàng ta lại không nôn ra được thứ gì, toàn thân còn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng ta ngồi bệt xuống đất, hơi thở dồn dập liên tục, đầu óc bỗng nhiên choáng váng. Giây sau, nàng ta liền ngất đi.
Lúc tỉnh lại, trong ánh mắt nàng ta đã không còn bất kỳ ánh sáng hay cảm xúc nào nữa. Tất cả chỉ còn lại trơ trọi cùng trống rỗng, như khờ dại mà nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nàng ta cứ cho rằng trước đó nàng ta đã đủ bất lực đủ khổ sở, nhưng lúc này đây nàng ta mới hiểu ra thế nào mới thật sự là tứ cố vô thân.
Nàng ta đã không còn bất kỳ thứ gì nữa rồi.
Thân phận, địa vị, người thân, của cải, đám Phỉ Thúy, Tiểu Đan…
Nghĩ đến Tiểu Đan, nàng ta lại thấy dạ dày nhộn nhạo, vội nghiêng đầu qua một bên nôn khan.
Lúc này đây, bên ngoài bỗng hơi chút ồn ào. Không bao lâu sau, một bóng người quen thuộc bước vào. Phong Nhã Uyên cố gắng ngước mắt lên nhìn, nhận ra được người đến là ai, nàng ta cũng không có phản ứng gì, nôn khan xong thì lại nằm bệt trên giường.
Dương Vinh An cũng không thèm so đo với nàng ta, bắt đầu tuyên thánh chỉ. Phong Nhã Uyên không muốn nghe, nhưng những từ quan trọng vẫn lọt vào tai nàng.
Nàng ta rốt cuộc cũng bị phế, không còn là Nhã phi nữa rồi. Nàng ta đã được quay trở lại làm Công chúa của Tây Lâm quốc như mong muốn, nhưng nó lại không tốt đẹp như những gì nàng đã tưởng tượng.
Sau đó Dương Vinh An nói gì đó, nàng ta lần này một chữ cũng không nghe nữa, chỉ biết không lâu sau có hai người đến lôi kéo nàng ta dậy khỏi giường, đem nàng rời đi lãnh cung. Phong Nhã Uyên không còn muốn để tâm đến tương lai sau này của mình nữa, dù sao nàng cũng biết nó đã bị chặt đứt rồi, đã không còn nữa rồi, nên lúc này nàng ta cũng không để ý xem bọn họ muốn làm gì mình.
Tinh thần nàng ta vẫn luôn mông lung như vậy, cho đến khi nơi đầu ngón tay truyền đến cơn đau thấu tim.
Nàng ta hét lên, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm trán. Ánh mắt nàng dần có tiêu cự trở lại, nhìn xuống nơi bàn tay mình. Nhìn đến đầu ngón tay trống trọi chỉ còn lại be bét máu và thịt kia, nước mắt nàng ta đột nhiên tuôn rơi, như điên như dại cười lên thành tiếng.
Phong Nhã Uyên nàng cuối cùng lại rơi vào kết cục đến một con mèo cũng không bằng. Thật là nực cười biết bao.
*
Một tháng qua đi, ngày lành mà Khâm Thiên Giám đã chọn ra cho đại điển phong hậu rốt cuộc cũng đến.
Nguyệt Linh bị lôi dậy từ sớm, được cung nhân phục vụ rửa mặt làm vệ sinh cá nhân, sau đó lại bị xách đến bàn. Nàng như con rối gỗ, để mặc cho bọn họ múa may phát huy trên khắp người mình, từ trang điểm, vấn tóc cho đến thay phượng bào, cuối cùng là đội lên mũ phượng quý giá nặng trịch.
Đợi đến khi giờ lành đến, Thẩm phu nhân và Ngân Tuyết một trái một phải dìu nàng bước ra ngoài. Gia Luật Quân đã đứng ở ngoài đợi sẵn, nhìn nữ tử một đời này của mình từng bước tiến về phía hắn, ánh mắt hắn chứa chan nhu tình ấm áp đến mức băng vạn năm cũng phải tan chảy. Lúc bàn tay nàng được đặt vào bàn tay hắn, hắn khẽ nắm chặt, tựa như muốn nói cho nàng biết hắn sẽ luôn nắm tay nàng đến hết cả đời này. Nguyệt Linh ngại ngùng cụp mắt, khóe môi dịu dàng cong lên.
Sau đó là một loạt các loại lễ được diễn ra, bắt đầu từ lễ bái trời và kết thúc bằng việc nhận lễ của bách quan triều đình. Sau khi chiếu chỉ phong hậu được tuyên, Nguyệt Linh nhận lấy sách phong và phượng ấn rồi quay trở về Nguyệt Viên cung. Bởi vì Nguyệt Linh cảm thấy cái tên Nguyệt Viên này có ý nghĩa, lại lười phải chuyển cung nên Gia Luật Quân đã đổi cung của Hoàng hậu thành Nguyệt Viên cung của nàng.
Gia Luật Quân không muốn để nàng đợi lâu nên rất nhanh đã giải quyết xong bên mình, trở về tìm nàng. Hắn trước hết giúp nàng tháo mũ phượng xuống, sau đó cùng nàng uống rượu hợp cẩn, lại cùng ăn chín chín tám mươi mốt món ăn tượng trưng cho lời chúc vĩnh cữu viên mãn, đến lúc này mới thật sự kết thúc buổi lễ.
Hạ nhân đều lui ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại mình và đối phương. Dưới ánh nến ấm áp, bầu không khí trong phòng dần trở nên đặc sệt, tràn đầy ái muội.
Gia Luật Quân nhìn người con gái đang ngồi trước mặt mình, khuôn mặt nàng vốn đã vô cùng xinh đẹp, nay được cung nhân tỉ mỉ trang điểm lại càng trở nên mỹ lệ rạng ngời, diễm lệ như hoa mẫu đơn, lại yêu kiều như đóa phù dung. Hai mắt nàng e lệ nhìn hắn, trong đáy mắt mang theo tia mong chờ cùng thẹn thùng, sáng lấp lánh mà nhìn hắn, khiến cho hắn không tự chủ được khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhiệt độ toàn thân nhanh chóng tăng lên.
Hắn vươn tay ôm nàng lên, tiến về phía giường rồi cẩn thận đặt nàng xuống. Nguyệt Linh biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, nội tâm vừa hưng phấn mong chờ lại vừa thẹn thùng xấu hổ, hai mắt đảo quanh liên tục không dám nhìn hắn. Gia Luật Quân đặt nàng xuống xong thì đứng thẳng người dậy, cũng không đi đâu mà đứng ngay tại chỗ nhanh chóng cởi ngoại bào ra. Ánh mắt nóng rực của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, khiến cho toàn thân nàng tựa như có kiến bò, ngứa ngáy râm ran không thôi. Đầu ngón tay nàng khẽ co lại, bấu chặt lấy lớp vải trải giường dưới thân, tựa như tiểu thố nhi trước mặt đại hôi lang, vừa non nớt lại vừa tươi ngon.
Gia Luật Quân đã phải chờ ngày này quá lâu, nhiều lần dục vọng dâng lên hắn đều phải kìm nén dằn xuống chỉ vì không muốn nàng cảm thấy không được tôn trọng. Hiện tại cho dù trang dung nàng vẫn còn hoàn mỹ chỉn chu, lửa nóng dưới thân hắn lại đã bốc lên đến ngút trời. Mới qua chưa bao lâu, trên trán hắn đã phủ một lớp mồ hôi cực mỏng.
Gia Luật Quân cởi hết ngoại bào trung y, trên người chỉ còn lại mỗi chiếc quần, ngồi xuống kế bên Nguyệt Linh. Nửa thân trên săn chắc tuyệt mỹ với từng khối cơ xinh đẹp của hắn lộ ra trước mắt nàng, khiến cho khuôn mặt Nguyệt Linh càng thêm đỏ. Không hiểu sao, lòng bàn tay nàng chợt ngứa ngáy vô cùng, đầu ngón tay hơi rục rịch, có chút xúc động muốn được sờ thử lên đó.
“Tiểu Linh của ta,” Gia Luật Quân nhẹ gọi, giọng hắn lúc này trở nên trầm khàn hơn bao giờ hết, gợi cảm đến mức vành tai của Nguyệt Linh cũng phải nóng lên.
Hắn rút hết mấy cây trâm trên đầu nàng đi, suối tóc đen tuyền mềm mượt đổ xuống. Hắn cầm lên một lọn tóc của nàng đưa lại gần, cúi đầu khẽ hôn lên, hai mắt lại nhìn thẳng vào nàng nói, “Nàng đổi lại thành tóc bạc đi. Ta thích.”
Nguyệt Linh cảm giác như lúc này người là yêu không phải là nàng nữa rồi, mà là Gia Luật Quân mới đúng. Nếu không thì sao hắn lại có thể gợi cảm quyến rũ đến mức này chứ?
Nguyệt Linh không thể có lấy một tia kháng cự đối với hắn, nghe hắn nói vậy thì vội vàng tĩnh tâm lại, sử dụng bí thuật thay đổi màu tóc. Nháy mắt, suối tóc dày của nàng đã đổi thành màu ngân bạch tuyệt đẹp, dưới ánh nến tỏa ra nhàn nhạt quang mang.
Ánh mắt Gia Luật Quân nhìn nàng sâu thêm vài phần, nhưng lại cũng sáng thêm vài phần. Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, ngón cái di qua khóe mắt, nở nụ cười khen ngợi, “Tiểu Linh của ta thật đẹp.”
Nguyệt Linh ngượng ngùng mím môi, không biết nghĩ cái gì mà lại nói, “Ch--chàng cũng rất đẹp.”
Gia Luật Quân cười khẽ, tiếng cười trầm thấp gợi cảm khiến tim nàng run lên. Giây sau, tay hắn hạ xuống nắm lấy vạt áo nàng, chậm rãi cởi ra. Nguyệt Linh không kịp nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng của cơ thể mà vội vàng giữ lại vạt áo, ngăn cản hành động của hắn. Gia Luật Quân thấy vậy cũng không dùng lực mà ngừng lại ngước mắt nhìn nàng, nhẫn nại lại dịu dàng hỏi, “Sao vậy?”
Nguyệt Linh vốn muốn trốn tránh mà bảo hay là đi tắm trước, nhưng nhớ đến mấy tháng qua hắn đã luôn phải cực khổ nhẫn nhịn đến mức nào, từ nãy đến giờ lại vẫn luôn ôn nhu từ tốn với nàng ra sao, cuối cùng nàng lại không nỡ nữa. Nàng mím môi thẹn thùng lắc đầu, cánh tay buông lỏng hạ xuống.
Gia Luật Quân mỉm cười, tiếp tục thay nàng cởi phượng bào ra. Lớp ngoài, lớp giữa, lớp trong, từng lớp từng lớp được cởi xuống. Nàng tựa như món quà thượng đế ban tặng hắn, mà hắn hiện tại là đang tự tay bóc từng lớp giấy gói quà ra. Đợi đến khi toàn bộ giấy gói đều bị bóc xuống, tuyệt thế mỹ nhân liền hiện ra ngay trước mắt hắn, là trân bảo của hắn, là thịt nơi đầu quả tim của hắn.
“Chàng… chàng đừng nhìn ta như vậy…” Nguyệt Linh xấu hổ lúng túng nâng tay che đi cảnh xuân trước ngực mình, giọng nói run rẩy tựa như nức nở, khiến cho nơi đó của hắn vốn đã căng trướng nay lại càng thêm căng, có chút đau đớn khó nhịn.
“Là vì Tiểu Linh quá đẹp,” Gia Luật Quân khàn khàn nói, kéo cánh tay nàng ra.
Tiểu Linh của hắn thật sự quá đẹp. Ở trong mắt hắn, mọi thứ của nàng đều hoàn mỹ, tựa như một khối ngọc thượng hạng, một chút tì vết cũng không có. Điểm nào nơi nào của nàng cũng đều hợp tâm ý hắn, khiến cho tâm thần hắn mê loạn. Dù đã từng nhìn thấy qua, lúc này hắn vẫn không có cách nào dời mắt được. Cho dù bên dưới của hắn đã trướng đau đến mức hắn phải đổ mồ hôi, hắn vẫn muốn nhẫn nại mà nhìn nàng thật kỹ lúc này, tựa như muốn họa lại hình dáng nàng vào trong tâm trí hắn.
Họa toàn thân nàng, từ khuôn mặt nhỏ nhắn với mái tóc ngân bạch xinh đẹp và đôi mắt tím trong suốt như lưu ly kia, đến cần cổ trắng nõn của nàng, đến hai xương quai xanh tinh xảo, đến bầu ngực căng tròn đầy đặn, đến vòng eo thon gầy nhỏ nhắn, và cuối cùng là đôi chân nõn nà tuyệt mỹ kia.
Ánh mắt của hắn nóng rực, tựa như mang theo lửa đốt khắp toàn thân nàng mỗi nơi mà hắn nhìn qua. Nhưng ánh mắt ấy lại không có lấy một tia dung tục khiến người phản cảm, ngược lại chỉ khiến cho Nguyệt Linh càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, nước da trắng nõn như dương chi bạch ngọc chợt hiện lên một tầng phấn sắc nhàn nhạt, khiến nàng trông càng thêm tinh xảo mỹ lệ.