Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 240: Ngân Nguyệt miêu yêu (26)




Vương Lâm theo chân binh lính lui vào bên trong vòng tròn, đứng ở đằng sau Gia Luật Quân. Đúng lúc này, từ bốn phương tám hướng trong rừng xông ra mười hắc y nhân, Gia Luật Quân nhìn qua thì thấy vũ khí trên người bọn chúng toàn là kiếm và đao, liền biết tiễn thủ vẫn còn giấu ở phía sau, tùy thời bắn lén.

Không hề lên tiếng báo trước, vừa xuất hiện hắc y nhân đã lao lên cùng với cấm quân giao thủ. Trương Bằng rút ra đại đao, Thẩm Trọng An cũng rút ra nhuyễn kiếm giấu ở đai lưng, đứng ở hai bên trái phải của Gia Luật Quân thủ hộ hắn, phía sau lưng thì giao lại cho Vương Lâm.

Từ tình hình chiến đấu ban đầu có thể nhìn ra được thực lực của hắc y nhân không thấp, chiến đấu với cấm quân lại có thể đấu ngang tay; nhưng ít nhất thì bọn chúng cũng tạm thời không đột phá được phòng vây để tiếp cận Gia Luật Quân. Bốn người đứng trong vòng tròn chỉ cần cảnh giác để đối phó những mũi tên thi thoảng lại từ những góc độ khác nhau bắn tới mà thôi.

Trương Bằng vẫn ngồi trên lưng ngựa, dựa vào ưu thế chiều cao cản trở phần lớn mũi tên. Gia Luật Quân và Thẩm Trọng An chia nhau đối phó với các mũi tên còn lại và đám hắc y nhân thi thoảng tìm được cơ hội chém kiếm về phía mình.

Vương Lâm đứng ở phía sau, bội kiếm nắm chắc trong tay huy động đánh rớt vài mũi tên. Ánh mắt hắn lấm lét, quan sát tình hình xung quanh, cho rằng bản thân hành động thật cẩn thận thật thần bí. Mắt nhìn đến thời cơ, mũi kiếm trong tay vốn đang hướng phía trước lại đột nhiên xoay chuyển đâm về phía Gia Luật Quân.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên. Vương Lâm còn chưa kịp tiêu hóa được tình hình thì cổ tay đã vì chịu một lực lượng lớn mà đau đớn tê rần, bội kiếm không giữ được rơi uỵch xuống đất. Hắn ôm lấy cổ tay, hoang mang hoảng hốt nhìn lên, nhìn đến vẻ mặt lạnh băng trào phúng của người trước mặt, hắn nháy mắt tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.

“B--bệ hạ…”

“Hai tiếng bệ hạ này, trẫm nhưng không nhận nổi,” Gia Luật Quân nhếch miệng, nâng kiếm lên không chớp mắt lấy một cái đâm thẳng tim hắn.

Vương Lâm đến chết cũng không tin được mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Không phải là bởi vì hắn quá tự tin vào kế hoạch của cha mình, cũng không phải vì hắn quá tự tin vào năng lực của bản thân, mà là vì thái độ của Gia Luật Quân quá bình tĩnh lạnh nhạt, tựa như đã biết trước được tất cả, cũng biết được hắn sẽ đánh lén lúc nào nên mới có thể kịp thời né tránh, xoay người lại lập tức kết liễu hắn.

Mà hắn buồn cười thay, khi được cha phân cho nhiệm vụ này còn thầm vui mừng, cho rằng rốt cuộc cha cũng nhìn đến mình, rốt cuộc bản thân cũng có được cơ hội để thể hiện cho cha thấy, mình so với mấy đích đệ kia cũng không kém gì.

Trương Bằng nhìn xác Vương Lâm, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất. Hắn quay đầu, nhìn tình hình trước mặt, đầu óc vận chuyển cố gắng tìm cách.

“Bệ hạ, thần sẽ mở đường cho ngài, đến lúc đó ngài hãy cưỡi con ngựa của thần chạy đi!”

Kế hoạch đã đạt được, Vương gia cũng đã lộ mình, Gia Luật Quân không cần thiết tiếp tục ở lại đây dây dưa nữa, nhìn hắn gật đầu đồng ý.

Trương Bằng tức khắc xuống ngựa, một bên cầm kiếm chém bay mũi tên, một bên đưa cương ngựa đến tay Gia Luật Quân. Dưới sự bảo hộ của Thẩm Trọng An, Gia Luật Quân bước về phía ngựa, tiếp nhận lấy dây cương, tận dụng thời cơ thích hợp quăng người lên ngựa.



Nhưng lại đúng ngay khoảnh khắc này, từ bên mé phải, một kiếm như lưu quang thiểm điện đâm thẳng tới, lấy khí thế không gì cản được nhắm đến trái tim của Gia Luật Quân.

“Bệ hạ!!” Thẩm Trọng An thất kinh hô lên.

Chỉ thấy ánh mắt Gia Luật Quân sắc bén nhìn thanh kiếm đang đâm tới, bàn tay chống lên yên ngựa dùng lực, cả người liền ở tại thời khắc mấu chốt khẽ nghiêng ra sau. Thanh kiếm suýt soát sượt qua ngực hắn, cứa một đường lên lớp áo ngoài. Vài sợi tóc theo chuyển động của hắn hơi phất phơ, bị thanh kiếm sắc cắt đứt, vô sức sống rơi rụng xuống đất.

Còn chưa kịp để cho đối phương hồi phục tinh thần, Gia Luật Quân đã dùng ngựa làm điểm tựa, nâng chân đá thẳng vào cổ tay cầm kiếm của hắn.

Một tiếng hô nhỏ vang lên, cổ tay tê rần như bị đánh nát, thanh kiếm nặng nề rơi xuống đất.

“Ngươi… sao ngươi có thể?!” Trương Bằng ôm lấy cổ tay mình, kinh hoảng nhìn Gia Luật Quân.

Dưới khoảng cách đó, góc độ đó, tốc độ đó, thời điểm đó, cho dù Gia Luật Quân có phản ứng nhanh đến mức nào cũng nên không thể tránh được mới đúng!

Hắn đương nhiên không thể nào biết được, trong đầu Gia Luật Quân có một hệ thống đo lường ác ý và sát ý. Trước đó tuy rằng hắn giấu diếm rất khá, nhưng tại giây phút xuất kích, sao có thể không để lộ được?

“Không ngờ ngươi lại phản bội trẫm,” miệng tuy nói không ngờ, trên mặt Gia Luật Quân vẫn là biểu tình bình tĩnh đạm nhạt, khiến Trương Bằng cho rằng mình cũng giống Vương Lâm và Vương gia, đã bị hắn nhìn thấu từ lâu.

Nhưng thực chất Gia Luật Quân không hề biết, chỉ là ở khoảnh khắc mới vừa rồi cảm nhận được hắn có chút không đúng, lại thêm Lance xác thực nên hắn vẫn luôn cảnh giác, vì thế mà kịp thời làm ra phản ứng né tránh một kiếm kia.

Còn về việc ngờ hay không ngờ, thì Gia Luật Quân là thật sự không ngờ.

Trương Bằng mới làm Thống lĩnh cấm quân được hơn một năm, trước đó hắn chỉ là Phó Thống lĩnh, Thống lĩnh là một kẻ khác. Kẻ đó trong lúc tiên đế còn tại vị đã lựa chọn theo phe Thái tử, còn Trương Bằng thì đợi đến khi cuộc chiến tranh giành Đế vị đi vào hậu kỳ mới chọn theo Gia Luật Quân. Hắn dâng lên nhiều bằng chứng bất lợi của tiền Thống lĩnh, góp một phần sức không nhỏ giúp Gia Luật Quân đối phó Thái tử. Đợi sau khi Gia Luật Quân lên ngôi, Trương Bằng liền thuận thế thành chương ngồi lên vị trí Thống lĩnh cấm quân.

Gia Luật Quân không phải chưa từng cho người tra xét bối cảnh của Trương Bằng và Trương gia, mọi thứ đều sạch sẽ vô nghi. Không ngờ đến giờ phút này lại phát hiện ra, hắn đã ngồi lên thuyền Vương gia tự lúc nào.

Trương Bằng thấy đến mình cũng đã bại lộ, liền không giả bộ nữa, dứt khoát nói, “Bệ hạ ngài sai rồi, thần vốn chưa bao giờ là người của bệ hạ, sao có thể phản bội được.”

Hắn nhếch miệng khinh thường cười, tựa như dù bị lộ cũng không chút nào lo lắng. Vừa nói dứt câu ấy, hắn đã dùng mũi chân đá kiếm lên, vừa bắt lấy kiếm vừa nói lớn, “Tất cả lên!”



Đối phương hoàn toàn không cho bọn họ thời gian thích ứng, một kế hai kế thất bại, nháy mắt liền thực hiện bước tiếp theo. Trương Bằng dứt lời, mười binh lính vốn đang chiến đấu với hắc y nhân bỗng đều dừng tay xoay người, cùng với hắc y nhân đồng loạt lao đến chỗ Gia Luật Quân.

Từ đầu đến giờ sắc mặt Thẩm Trọng An cùng lắm cũng chỉ nghiêm trọng nặng nề, giờ phút này đây lại trắng bệch. Vốn cho rằng chỉ là một đấu một, thỉnh thoảng lại chú ý một chút mũi tên đánh lén mà thôi. Không ngờ cuối cùng lại là một đấu mười.

Thẩm Trọng An cầm chắc kiếm trong tay, khóe mắt nhìn đến con ngựa của Trương Bằng. Cánh môi hơi mở, còn chưa kịp nói gì thì đã cứng mặt, sắc mặt càng thêm tệ.

Trương Bằng giống như đoán được ý của hắn, đã trước một bước thẳng tay giết chết ngựa của mình. Ngựa của cấm quân trước đó cũng đã chết hoặc bị thương, hoàn toàn vô dụng, không thể trợ giúp Thẩm Trọng An mở ra một con đường máu cho Gia Luật Quân được nữa.

“Bệ hạ, thần---”

“Chúng ta đều sẽ không có việc gì,” Gia Luật Quân nghiêm giọng cắt ngang hắn.

Thẩm Trọng An hơi sửng sốt, một cỗ xúc động thoáng chốc dâng trào. Ánh mắt hắn nháy mắt càng thêm kiên định, quay sang bắt đầu chém giết kẻ địch, giống như thật sự tin tưởng hai người họ đều sẽ không có việc gì. Từng chiêu tung ra đều dứt khoát quyết đoán, từng chiêu đều là muốn mạng.

Gia Luật Quân sau khi cắt đứt ý định hy sinh của Thẩm Trọng An cũng liền gia nhập vào trận chiến. Lúc này đây, tình hình chiến đấu so với khi trước đã trở nên nguy hiểm và khó khăn hơn không chỉ vài lần. Khi trước bọn họ ở trong vòng tròn là được bảo hộ, hiện tại lại thành bị bao vây. Lực lượng bên địch như muốn gấp hai gấp ba lần bên mình.

Nhưng cũng may, tuy rằng nhìn qua là lấy một địch mười, nhưng tại mỗi khoảnh khắc chiến đấu, cùng tấn công Gia Luật Quân cũng chỉ có khoảng ba bốn người mà thôi. Dù sao thì Gia Luật Quân cũng chỉ lớn chừng đó, lấy đâu ra chỗ để cho mười người cùng lên chứ? Điểm mấu chốt nhất trong việc đối ứng là tốc độ phản ứng và sự linh hoạt, mà cả hai thứ này Gia Luật Quân đều có, lại còn là người trên người.

Hắn tựa như ẩn thế cao thủ, chiêu thức võ công linh hoạt nhiều thay đổi, lúc thì như chú chim nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện len lỏi qua lại giữa một rừng kiếm, lúc lại như con rắn độc một chiêu phóng ra liền muốn lấy mạng người, nhất kích tất trúng.

Trương Bằng tất nhiên không hề cho rằng chỉ với tình thế này đã muốn dọa sợ được Gia Luật Quân, nhưng nhìn khuôn mặt kia đến tận giờ phút này đây vẫn bình tĩnh thong dong như vậy, không hề có chút ý tứ kiêng kị e sợ, từ dưới đáy lòng Trương Bằng không tránh khỏi có chút hoang mang. Chẳng lẽ hắn không lo lắng chút nào bản thân sẽ chết ở đây sao? Hay là hắn đã có hậu chiêu?

Nhất định là như vậy! Hắn đã đoán ra được Vương gia muốn làm phản, cũng có khả năng đã đoán ra được mình có vấn đề. Nếu vậy, hắn sao có thể không chuẩn bị đường lui cho mình được chứ?

Nghĩ như thế, Trương Bằng không khỏi cảm thấy gấp gáp, vội đối với cấp dưới của mình hạ lệnh, “Chúng ta đánh nhanh thắng nhanh!”

Chỉ là oan uổng thay Gia Luật Quân, bởi vì đường lui của hắn, vốn là Trương Bằng cùng cấm quân, và chính bản thân mình.

Nhưng mà hiện tại, đường lui của hắn xem ra chỉ còn một mà thôi.