Nguyệt Linh ngơ ngác sững sờ nhìn hắn, giây sau liền kinh hãi rụt chân lại. Nàng lắc đầu nguầy nguậy, hai vuốt đặt trước miệng giống như sợ hắn sẽ bằng cách nào đó lôi được lưỡi nàng ra ép nàng liếm hắn.
Một tia đau lòng xẹt qua đáy lòng Gia Luật Quân, hắn dùng một tay giữ lấy nàng, tay còn lại nhẹ nhàng xoa nàng trấn an, “Đừng sợ, trẫm hứa với ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không nổi giận với ngươi, cũng sẽ không bỏ mặc ngươi. Chuyện lần trước… là do bản thân trẫm thôi, không phải lỗi của ngươi. Không cần sợ trẫm.”
Thấy Nguyệt Linh thả lỏng cơ thể đôi chút, giương hai mắt to tròn long lanh nghi hoặc nhìn mình, hắn một lần nữa vỗ nhẹ lên môi mình, hạ giọng trầm trầm nói, tựa như đang dụ dỗ nàng, “Liếm nơi này của trẫm một chút.”
Ánh mắt hắn theo lời nói bất giác thâm trầm, tựa như hố đen vô tận xoáy sâu vào linh hồn nàng, khiến Nguyệt Linh khẩn trương lại xấu hổ không thôi, tay chân lúng túng không biết nên để vào đâu. Nàng lơ đãng theo hành động của hắn mà nhìn đến cánh môi mỏng lạnh kia, thân nhiệt cả người bỗng chốc tăng cao, hai mắt cũng vì xấu hổ mà hơi mơ màng.
Tại sao hắn lại muốn nàng liếm hắn chứ? Lại còn là liếm chỗ đó…
Gia Luật Quân ôm nàng lại gần, hai khuôn mặt cơ hồ chỉ cách nhau có một phân. Hơi thở của hai người phả lên nhau, vương vấn quyện lẫn. Nguyệt Linh ngước mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn tĩnh lặng nhìn mình, đôi mắt hắn tựa như bị một tấm màn đen che phủ khiến nàng không nhìn rõ được cảm xúc nơi đó, cũng không đoán được hắn đang nghĩ cái gì.
Thế nhưng có một điều nàng rất rõ ràng, hắn đang nghiêm túc. Hắn thật sự muốn nàng liếm hắn, hơn nữa cũng không cho phép nàng từ chối.
Nghĩ như vậy, Nguyệt Linh càng thêm ngượng ngùng xấu hổ, tay chân lúng túng hơi cựa quậy một chút, lại bị Gia Luật Quân ôm chặt. Không còn cách nào khác, Nguyệt Linh đành phải nghe theo ý hắn, hai vuốt nàng chậm chạp giơ lên khẽ khàng ôm lấy hai bên mặt hắn. Lại nhìn một chút, thấy hắn vẫn không có ý thay đổi ý định, nàng chỉ có thể cố gắng gom dũng khí, đưa mặt lại gần, chiếc lưỡi phấn nộn hơi đưa ra, mang theo run rẩy hướng đến miệng hắn, lại chậm chạp không chạm đến.
Nhìn phản ứng của Nguyệt Linh, Gia Luật Quân càng thêm chắc chắn nàng hiểu hành động liếm môi này đại diện cho cái gì, cũng càng thêm kiên định nàng có thể hóa người. Nếu không, cho dù nàng là một con mèo có linh trí, cũng chỉ sẽ đơn giản là nghe theo lệnh hắn liếm một cái mà thôi.
Trong lúc hắn còn đang phân tích, nơi cánh môi bỗng truyền đến cảm giác ẩm ướt ấm áp. Vật mềm nhẹ vừa ấm lại ướt đó run rẩy khẽ chạm vào môi hắn, giây sau đã vội vàng rời đi. Tuy rằng khoảnh khắc đó rất ngắn ngủi, trận cảm xúc khẽ khàng ấy lại đánh một đòn thật mạnh vào tâm hắn. Nơi cánh môi bỗng trở nên tê dại, một luồng điện từ nơi đó chạy ra khắp người hắn, khiến toàn thân hắn cứng đờ, thân nhiệt cũng nhanh chóng sôi sục tăng cao. Nơi đáy lòng dâng trào một cỗ cảm xúc không tên đang điên cuồng gào thét, khiến cho hắn trong một khoảnh khắc suýt nữa đã theo bản năng mà bắt lấy vật mềm mại ẩm ướt kia, muốn kéo dài cảm giác này.
Cũng may lý trí hắn mạnh mẽ, kịp thời ngăn chặn loại xúc động này.
Hắn hạ mắt chăm chú nhìn nàng, dưới ánh nhìn của hắn, Nguyệt Linh xấu hổ cụp mắt, mi mắt khẽ run rẩy biểu lộ tâm tình không yên. Mấy giây sau, hắn thở dài, vẻ phức tạp lúc trước biến mất, thay vào đó là sự cam chịu đầu hàng. Hắn đặt nàng lên hõm cổ mình, đầu khẽ nghiêng cọ lên thân thể nhỏ nhắn êm ái của nàng, nhẹ than, “Ta thật hết cách với ngươi mà…”
Nàng lúc này chỉ đang là một con mèo thôi mà đã có thể khiến hắn không cách nào kiềm chế được đến vậy, cả mặt tình cảm lẫn dục vọng. Mà hắn, dù đã nhận ra được điều này, lại vẫn như cũ không thể khiến bản thân dừng lại.
Nguyệt Linh đang ngơ ngác không hiểu gì, lại chợt nghe hắn nói tiếp, tựa như thì thầm, “Tiểu Linh, nàng phải nhanh lên, đừng bắt ta đợi lâu.”
Tâm thần Nguyệt Linh bị đánh mạnh, nháy mắt cứng đờ người. Nhận ra được sự biến đổi của nàng, Gia Luật Quân khẽ cười, đem nàng từ trên cổ ôm xuống, dịu dàng xoa đầu nói, “Ngươi đói bụng chưa? Chúng ta ăn tối nhé?”
Đầu óc Nguyệt Linh vẫn còn đang như bị keo hồ dính chặt lại với nhau, chỉ dựa theo bản năng mơ hồ đáp một tiếng.
Lúc này Gia Luật Quân không hề đoán trước được rằng, điều mình mong chờ rất nhanh sẽ đến, mà ngay tại khoảnh khắc đó, hắn một chút cũng không vui mừng, lại chỉ ước gì nàng chậm một chút lại hẵng hóa người.
*
Ngày hôm sau, buổi săn bắn được khai mạc. Bãi săn hoàng gia đã được binh lính vây lại và kiểm tra cặn kẽ từ trước, thú hoang cũng bị người xua đuổi ra khỏi nơi ở để thuận tiện cho các vị vương công quý tộc thi triển tài nghệ. Gia Luật Quân bởi vì vẫn còn trẻ tuổi nên cũng tham gia vào cuộc thi, là người đầu tiên cưỡi ngựa chạy tiến vào bãi săn. Vài giây sau, những người khác cũng sôi nổi thúc ngựa, chia ra nhiều hướng tiến vào trong rừng. Đi theo Gia Luật Quân ngoài Thẩm Trọng An ra chỉ có Vương Lâm, đại nhi tử của Vương Hồng, và Trương Bằng, Thống lĩnh cấm quân cùng với mười binh lính đi theo bảo vệ an nguy của Hoàng đế.
Nguyệt Linh hiếm hoi không bị Gia Luật Quân ôm theo bên người, một mình nằm ở trong lều vắt óc suy nghĩ nên làm thế nào để xuất hiện trước mặt hắn.
Tuy rằng hôm qua hắn cuối cùng lại làm như không có việc gì mà thay đổi chủ đề, nhưng nàng biết nàng không hề nghe lầm câu nói đó của hắn. Hắn không chỉ thay đổi xưng hô, còn nói nàng phải nhanh lên, đừng để hắn chờ lâu. Nếu hắn đột ngột nói ra câu này thì có lẽ nàng sẽ mờ mịt không đoán được ý hắn là gì, nhưng không phải vậy; lúc hắn nói ra câu đó, nàng vừa vặn vừa mới liếm hắn xong, còn là do hắn bảo nàng liếm!
Nàng có thể cho rằng, bằng vào cách nào đó, thật ra hắn đã biết được nàng không phải là một con mèo bình thường mà có thể hóa người không? Nên hắn mới bảo nàng liếm hắn, mới bảo nàng nhanh lên đừng để hắn đợi.
Trong trường hợp những gì nàng nghĩ là đúng, vậy có phải nàng không cần phải đắn đo nhiều như vậy, chỉ cần lựa thời cơ thích hợp chỉ có hai người mà biến hình trước mặt hắn không? Cùng lắm thì xấu hổ một chút mà thôi, còn mọi chuyện sau đó, từ y phục đến thân phận nàng đều có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại vào hắn, để hắn lo liệu là được.
Càng nghĩ Nguyệt Linh càng cảm thấy đúng, dù sao nàng cũng không tin Gia Luật Quân là kẻ biến thái muốn mèo liếm môi mình, cũng không tin hắn khi biết nàng là yêu sẽ giết nàng.
Nguyệt Linh đập vuốt xuống đệm.
Được, cứ quyết định vậy đi! Đợi hắn trở lại, nàng sẽ thành thật với hắn!
Vừa mới hạ quyết định, tâm nàng đột nhiên nhói mạnh, một loại cảm xúc bất an ùa đến khiến tâm tình vốn đang tốt đẹp của nàng nháy mắt hạ xuống. Đồng thời, trong đầu cũng vang lên giọng nói hốt hoảng của Ellie.
*
Vút!
Một mũi tên bắn ra, đâm xuyên mắt hồ ly ở vài mét phía trước.
“Chúc mừng bệ hạ!” Thẩm Trọng An cưỡi ngựa ở kế bên mỉm cười nói, bộ cung tên đeo ở trên lưng hoàn toàn không được sử dụng qua từ đầu đến giờ.
Gia Luật Quân mỉm cười không đáp lời, thu lại cung tên, điều khiển ngựa tiếp tục chạy vào trong rừng tìm kiếm con mồi tiếp theo. Thẩm Trọng An, Vương Lâm cùng Trương Bằng theo sát ở phía sau, sau nữa là mười vị binh lính.
Không quá lâu sau, trước mặt phóng đến một con hươu. Nhung trên đầu chỉ mới nhú được vài phân, còn chưa phân nhánh. Một đám người vừa thấy con hươu nọ, đáy mắt đều đồng loạt sáng lên, nếu như bắt được con hươu nọ liền có thể thu được dược liệu huyết nhung cực kỳ bổ dưỡng và trân quý!
Thế nhưng, không có ai ở đây động đậy, đều ngầm hiểu mà nhìn qua Gia Luật Quân. Rất hiển nhiên, một khi lựa chọn đi theo Thánh thượng, tuy rằng không cần nhường con mồi, nhưng mũi tên đầu tiên phải để cho Hoàng thượng bắn.
Gia Luật Quân không ngoài dự đoán của bọn họ, vừa nhìn đến con hươu liền kéo cương ngựa, nhanh chóng lấy xuống cung tên bắn một mũi tên. Nhưng có lẽ do bọn họ đông người, lúc phát hiện ra con hươu thì nó cũng đã nghe được động tĩnh của bọn họ, nhanh chân xoay người chạy trốn, may mắn thế nào vừa vặn tránh thoát được mũi tên.
Gia Luật Quân không chút do dự, nắm lấy dây cương ra lệnh cho ngựa đuổi theo. Những người khác nhanh chóng theo sau, cũng lấy ra cung tên bắn đi vài mũi. Toàn bộ đều trượt, chỉ bắn đến hai bên sườn con hươu. Con hươu cảm nhận được uy hiếp đến tính mạng, tốc độ dưới chân tăng nhanh, vừa tránh đi mũi tên vừa lao như bay về phía trước.
Gia Luật Quân đuổi theo được một đoạn, trong đầu rốt cuộc nghe đến thanh âm của Lance.
“Anh Quân, dựa theo đường hươu chạy thì các anh đang tiến thẳng đến chỗ mai phục.”
“Đã biết,” Gia Luật Quân đáp.
Rốt cuộc bọn chúng cũng đã hành động rồi.
Gia Luật Quân không tiếng động nhìn qua Thẩm Trọng An, hắn nhanh chóng bắt được tín hiệu, chớp mắt mấy cái.
Đoàn người tiếp tục phóng về phía trước, mắt thấy khoảng cách với con hươu sắp rút ngắn đến độ có thể bắn được tên, bỗng từ phía trước mặt bắn đến vài mũi tên như xé gió mà đến. Gia Luật Quân đã có sự chuẩn bị từ trước, nhanh chóng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, tránh thoát mấy mũi tên kia. Thẩm Trọng An cũng có cùng động tác, chớp mắt đã đứng đến bên người hắn.
“Có thích khách! Mau hộ giá!” Trương Bằng hô lớn, vội vàng điều khiển ngựa chạy đến bên cạnh Gia Luật Quân, đồng thời huy động mười binh lính đứng thành vòng tròn bảo hộ Gia Luật Quân ở bên trong.