Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 162: Bệnh tim học muội x Ôn nhu học trưởng (7)




Mặt Trời Mùa Đông cười nhẹ một tiếng, thong thả đáp, “Thắng được hay không, phải đánh thì mới biết, đúng không?”

Lồng ngực King phập phồng lên xuống vì phẫn nộ, trừng Mặt Trời Mùa Đông như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Tuy rằng vừa rồi hắn rất mạnh miệng, nhưng hắn lại biết rõ, Mặt Trời Mùa Đông không chỉ hơn hắn ở lực chiến. Hắn ta chơi pháp sư, kỹ thuật chiến đấu lại không thua gì chiến binh, cho dù lúc này hắn ta bị thương, hắn cũng không dám chắc có thể đánh bại hắn.

Vốn là có sáu, bảy phần nắm chắc sẽ đánh thắng được Mặt Trời Mùa Đông, nhưng nay nhìn anh tự tin như vậy, hắn không nhịn được có chút do dự, độ nắm chắc tụt xuống ngay cả năm phần cũng không còn.

Hắn cố gắng bình tĩnh lại, thử nói lý với Mặt Trời Mùa Đông, “Thôi được, cứ coi như cậu không có ý định giúp Silver kiếm Lam Tâm Ngọc, vậy thì tại sao ngay từ đầu cậu không nói rõ? Cậu đi cùng chúng tôi, lợi dụng công sức của chúng tôi, khi nhận được Lam Tâm Ngọc lại cho người khác, cậu thấy cậu công bằng sao? Huống chi ở đây chúng tôi có ba người đi phó bản vì Silver, bên cậu chỉ có hai người mà thôi.”

Thấy King đã bình tĩnh lại, Mặt Trời Mùa Đông cũng hạ kiếm xuống, nhưng vẫn cầm nó trên tay chứ không tra vào vỏ, trả lời hắn, “Nếu Lam Tâm Ngọc là do một trong ba người các cậu lấy được, tôi sẽ không có ý kiến gì. Cậu cứ coi như bên cậu ba người, bên tôi hai người, hai nhóm cùng nhau đi phó bản để kiếm Lam Tâm Ngọc đi, bên ai nhặt được thì là của người đó. Bên cậu nhiều hơn bên tôi một người, tỉ lệ lấy được Lam Tâm Ngọc không phải đã cao hơn rồi sao?”

Ngừng một chút, Mặt Trời Mùa Đông nhấc mi mắt, ẩn ẩn giễu cợt nói, “Huống chi, cho dù chỉ có tôi và Phong Linh cũng dư sức đánh được phó bản này, không thể nói là tôi lợi dụng công sức của mấy cậu được.”

Không tấn công được ở phương diện này, King lại đổi hướng khác công kích, “Vậy còn việc Phong Linh ks* lúc nãy thì sao? Ba người chúng tôi cực khổ hạ hơn một nửa máu, cuối cùng cô ta lại chạy vào ks. Cậu phải đưa tôi Lam Tâm Ngọc để bồi thường!”

(*) ks = kill steal (hành động người ta cố gắng đánh boss, đánh đến gần cuối lại có người khác nhảy vào ra chiêu cuối cùng kết liễu boss, nhận được phần thưởng diệt boss)

Nghe đến đây, Đao Phá Thiên vốn vẫn luôn khó xử đứng ở một bên làm người qua đường cũng không nhịn được lên tiếng, “King, cậu nói vậy là sai rồi. Thứ nhất, chúng ta cùng một bang, lại cùng tổ đội đánh phó bản, không có chuyện ks lẫn nhau. Thứ hai, Mùa Đông và Phong Linh đều có tham gia đánh boss, không phải chỉ ở giây cuối mới nhảy vào. Thứ ba, lúc Phong Linh ra tay, boss vẫn còn một phần năm máu, với cấp bậc của Phong Linh, theo lẽ thường không thể nào một chiêu kết liễu được boss, là do cô ấy may mắn mới ra được chiêu bạo.”

Thấy Đao Phá Thiên chuyển phe nói thay cho Phong Linh và Mặt Trời Mùa Đông, lửa giận trong người King lần nữa dâng lên. Nhưng hắn ta còn chưa kịp bùng phát, Silver ở bên cạnh đã lên tiếng.

Cô ta điềm đạm ủy khuất nhìn Mặt Trời Mùa Đông, tỏ vẻ hiểu chuyện mềm mại nói, “Mùa Đông, nếu viên Lam Tâm Ngọc này anh đã muốn đưa cho Phong Linh, vậy em cũng không có ý kiến gì. Nhưng mà em vẫn cần Lam Tâm Ngọc, anh có thể cùng bọn em đi phó bản lần nữa kiếm Lam Tâm Ngọc giúp em không?”

Đối với vẻ nũng nịu mềm yếu của Silver, Mặt Trời Mùa Đông không hề có chút cảm xúc hay phản ứng gì, thờ ơ đáp, “Xin lỗi, tôi không có ý định lại đi phó bản với người không biết cách đánh boss.”

Nếu vừa rồi còn mang theo mấy phần giả bộ thì lúc này Silver là thực sự bị lời nói của anh tổn thương.

King thấy cô như vậy, tất nhiên không nhịn được hét lên, “Ý mày là gì?! Silver đã nhẫn nhịn xuống nước như vậy, sao mày lại có thể nói ra lời như vậy chứ!”

Mặt Trời Mùa Đông liếc qua hắn, trong ánh mắt bỗng hiện lên một tia khinh thường, “Ý trên mặt chữ, không hiểu sao? Thân là người chơi cấp bảy mươi, cậu chẳng lẽ không biết khi đánh boss, nhất là boss của phó bản này, tối kị nhất là đứng chụm một chỗ, xô đẩy chen lấn nhau sao?”

King tức khắc á khẩu, sắc mặt xanh mét không phản bác được.



“Bằng vào lực chiến của cậu và Thiên, dư sức vượt qua phó bản này. Nếu đã muốn kiếm Lam Tâm Ngọc, vậy thì tự đánh đi. Chúng tôi đi trước.”

Nói xong Mặt Trời Mùa Đông nhìn qua Trương Tuyết Linh, thấy cô đến tận lúc này vẫn còn do dự chưa dám cất Lam Tâm Ngọc vào túi, không khỏi bất đắc dĩ cười, “Cất đi, anh đã cho em vậy nó là của em.”

“À…” Trương Tuyết Linh e dè nhìn qua King và Silver, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo Mặt Trời Mùa Đông, cất Lam Tâm Ngọc vào túi.

Không còn việc gì, Mặt Trời Mùa Đông dẫn theo Trương Tuyết Linh rời khỏi phó bản. Đao Phá Thiên nhìn bóng lưng hai người họ, lại nhìn qua King và Silver, không khỏi có chút lúng túng, gãi mũi nói, “À… bang chủ, haha, cậu đừng giận nhé, để tôi đi khuyên Mùa Đông.”

Nói rồi, không để cho bọn họ kịp phản ứng, anh nhanh chân chạy ra ngoài.

Tuy rằng cách làm vừa rồi của Mặt Trời Mùa Đông có chút không nể mặt nhau, nhưng thân là bạn thân của anh, Đao Phá Thiên vẫn không nhịn được thiên vị cho anh và Trương Tuyết Linh, chỉ đành kiếm cớ rời đi.

Ra đến bên ngoài, Mặt Trời Mùa Đông lại chỗ mình để lại ngựa lúc trước leo lên rồi đỡ Trương Tuyết Linh lên, sau đó thúc ngựa chạy đi. Ngồi trong lòng Mặt Trời Mùa Đông, Trương Tuyết Linh hơi chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn anh hỏi, “Em nên làm gì với Lam Tâm Ngọc bây giờ?”

“Dùng nó để nâng phẩm chất cho vũ khí của em đi.”

“Nhưng mà vũ khí của em đã ở thần cấp rồi…”

Mặt Trời Mùa Đông nhướng mày ngạc nhiên, lập tức mở bảng thông tin về vũ khí trang bị của cô lên, quả nhiên thấy Ly Băng kiếm của cô đã ở thần cấp, nhưng toàn bộ trang bị còn lại đều chỉ ở phàm cấp mà thôi.

Ly Băng kiếm là do Trương Tuyết Linh tự mang vào, hệ thống không thể có thông tin của nó, nhưng trước đó Trương Tuyết Linh đã nhờ Ellie hack vào game để hợp thức hóa sự hiện diện của Ly Băng kiếm. Tuy rằng Ellie không biết cách hack, nhưng đối với hệ thống L44 thì chỉ là chuyện nhỏ.

Mặt Trời Mùa Đông nhìn cô, nhẹ cười mang theo ý trêu chọc nói, “Hóa ra là vũ khí tự thiết kế? Em có tiền để thiết kế vũ khí thần cấp, lại không có tiền mua trang bị cao cấp hay ngựa sao?”

Đối với vũ khí, trang bị và y phục được thiết kế dựa theo ý tưởng của người chơi, khi nhà sản xuất tạo ra, người chơi có quyền lựa chọn phẩm chất của nó, phẩm chất càng cao thì giá cả càng cao. Điều này cũng sẽ không làm mất cân bằng trong game bởi vì người chơi vẫn có thể bỏ tiền ra để mua thần khí có sẵn trong game. Nếu không có tiền, vậy chỉ có thể chăm chỉ kiếm nguyên vật liệu để từng bước nâng cấp mà thôi.

Bị anh hỏi, Trương Tuyết Linh có chút ngại ngùng đáp, “Thì không phải là vì đã tiêu hết tiền cho Ly Băng kiếm sao… nên bây giờ em nghèo rồi…”

Nghĩ đến gia cảnh của cô, Mặt Trời Mùa Đông cũng không quá ngạc nhiên trước câu trả lời này, cười nói, “Vậy thì em dùng Lam Tâm Ngọc để nâng phẩm chất của trang bị đi.”

“Em nên nâng món nào trước đây?”

Trang bị hiện tại trên người cô gồm có áo, váy, giáp, giày, vòng tay, vòng cổ và dây cột tóc.



Mặt Trời Mùa Đông tùy tiện đáp, “Em thích cái nào thì nâng cái đó trước, dù sao thì anh cũng sẽ kiếm đủ Lam Tâm Ngọc về để em nâng toàn bộ lên thần cấp mà thôi.”

Khóe môi Trương Tuyết Linh hơi cong lên, hai vành tai cũng hơi ửng đỏ. Mặt Trời Mùa Đông nhìn thấy sắc hồng trên vành tai cô, khóe môi cũng nâng lên một chút.

“Nếu vậy mình không nên tiếp tục đi phó bản kiếm Lam Tâm Ngọc sao?”

“Không cần, một lượng lớn Lam Tâm Ngọc như vậy đánh đến bao giờ mới đủ, mua về là được.”

“Nhưng như vậy sẽ tốn nhiều tiền lắm đúng không?” Trương Tuyết Linh ngẩng đầu nhìn anh, có chút không đồng ý nhíu mày.

Mặt Trời Mùa Đông cúi đầu nhìn cô, mỉm cười đưa tay vuốt thẳng đầu lông mày của cô nói, “Không nhiều, huống chi anh là sư phụ của em mà, đây là chuyện anh nên làm.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả.”

“Vậy được rồi…”

Nghe giọng cô hơi hạ xuống, Mặt Trời Mùa Đông buồn cười hỏi, “Sao? Được anh kiếm đồ cho mà còn ủy khuất à?”

“Không phải, chỉ là em không thích anh tốn tiền vì em mà thôi,” Trương Tuyết Linh nhẹ giọng giải thích.

Ánh mắt Mặt Trời Mùa Đông mềm xuống, xoa đầu cô, “Không tốn, em đừng nghĩ nhiều như vậy. Anh là sư phụ của em, không cần khách sáo với anh.”

Thấy anh nhất quyết không thay đổi ý định, Trương Tuyết Linh chỉ đành thôi, nhẹ “Vâng” một tiếng.

Lúc này Đao Phá Thiên cũng vừa vặn đuổi kịp, thấy cảnh hai người thân mật như vậy thì không khỏi kinh ngạc trợn mắt. Nhưng lúc bắt gặp ánh mắt Mặt Trời Mùa Đông liếc qua, anh vội vàng điều chỉnh lại tâm tình, mang theo lo âu cùng bất đắc dĩ nói.

“Tớ thật không biết nói gì với cậu. Bọn họ muốn cậu đi cùng chính là vì kiếm Lam Tâm Ngọc, cậu thì hay rồi, im ỉm đi theo, cuối cùng kiếm được Lam Tâm Ngọc lại quay phắt sang đưa cho Phong Linh. Thật sự không sợ King thẹn quá hóa giận đá cậu rồi tìm người hội đồng sao?”

Mặt Trời Mùa Đông nhếch môi, “Chỉ bằng bọn hắn còn chưa làm gì được tớ đâu.”

Vốn nên khiến cho người khác cảm thấy anh quá kiêu ngạo khinh thường người khác, nhưng kết hợp với khuôn mặt ôn hòa kia, bọn họ lại chỉ cảm thấy anh không hề có ý khiêu khích hay xem thường đối phương, anh chỉ là đang nói ra sự thật hiển nhiên mà thôi.