Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 161: Bệnh tim học muội x Ôn nhu học trưởng (6)




Năm người lần nữa chia nhau vây công boss. Thân là boss chính, hắn tất nhiên phải mạnh hơn boss phụ, các chỉ số công thủ đều cao hơn một bậc. Con boss này cũng rất hiểm trá, thích tấn công người chơi có lực chiến thấp nhất, hại Trương Tuyết Linh chỉ có thể cầm kiếm chạy vòng vòng tránh đòn, thỉnh thoảng mới kiếm được cơ hội để ra chiêu.

Mặt Trời Mùa Đông vẫn luôn theo sát cô tùy thời bảo hộ, cũng may vì anh chơi pháp sư, có thể tấn công từ xa nên điều này không ảnh hưởng gì nhiều đến việc đánh boss. Nhưng mà, bởi vì anh luôn di chuyển, Silver vì muốn đứng gần anh một chút liền vẫn luôn bám theo sau anh, mà King đương nhiên cũng theo sau cô ta.

Khi dưới chân boss hiện lên vòng sáng đen, Mặt Trời Mùa Đông mang theo Trương Tuyết Linh chạy đến vòng tròn đen gần hai người họ nhất. Mà Silver và King vì không cam lòng, người sau theo người trước cũng chạy vào trong vòng tròn đó.

Một vòng tròn không lớn, huống chi đây không phải là thế giới game 2D hai ba nhân vật có thể tùy ý đứng chồng lên nhau, Silver và King vừa xông đến, trong một khoảnh khắc không chú ý Trương Tuyết Linh liền bị đẩy ra ngoài.

Một chân cô vừa đạp xuống bên ngoài vòng tròn, thời gian cho người chơi hóa giải kỹ năng cũng kết thúc. Một luồng khí đen bỗng xuất hiện bao trùm lấy toàn thân boss, chỉ số bạo tức khắc tăng lên gấp bội.

Mà đòn tấn công đầu tiên của boss sau khi được buff bạo, chính là dành cho Trương Tuyết Linh.

Trương Tuyết Linh còn chưa kịp phản ứng, toàn thân đã lọt vào trong một vòng tay ấm áp. Giây sau, vòng tay ôm quanh người cô bỗng căng cứng, siết chặt lấy cô, bên tai vang lên một tiếng than nhẹ. Trương Tuyết Linh tức khắc tỉnh táo lại, vội vàng đẩy người trước mặt ra, đập vào mắt cô là một màu đỏ rực đến nhức mắt, nổi bật trên vạt áo trắng thuần của Mặt Trời Mùa Đông.

Nhìn sắc mặt anh trắng nhợt vài phần, vậy mà vẫn ôn nhu mỉm cười nhìn cô dịu dàng nói, “Không việc gì,” tâm Trương Tuyết Linh bỗng nhói mạnh.

Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao khi thấy anh bị thương, tại sao biết rằng đây chỉ là game, tim cô lại vẫn đau đến vậy?

Silver và King đứng bên cạnh cũng sững sờ ngây người mấy giây mới kịp phản ứng lại. Silver ghen hận trừng Trương Tuyết Linh, đang định mở miệng trách mắng cô thì Đao Phá Thiên đã lên tiếng trước, “Còn đứng đó làm gì nữa?! Đợi boss giết cả đám sao?!”

Nghe anh nhắc nhở, King tức khắc lấy lại tinh thần, vội vàng chạy lên phụ giúp đánh boss. Lúc này Trương Tuyết Linh cũng đã đỡ lấy Mặt Trời Mùa Đông, dìu anh rời khỏi khu vực chiến đấu, Silver nhìn theo một lúc, rốt cuộc không cam lòng quay lại trận đấu.

Đến khi hai người đã ở trong khoảng cách an toàn, Trương Tuyết Linh đỡ Mặt Trời Mùa Đông ngồi xuống rồi gấp gáp nói, “Anh có thuốc với vải băng không, mau đưa em!”

Nhìn thấy vẻ lo lắng của cô, Mặt Trời Mùa Đông nhẹ cười, từ trong túi trữ vật lấy ra vải băng sạch cùng thuốc trị thương đưa cho cô. Trương Tuyết Linh nhận lấy, thấy là thuốc cao cấp, nỗi lo lắng trong lòng cô giảm bớt vài phần, nhanh chóng cởi vạt áo anh ra rồi đổ thuốc lên trên vết thương, sau đó cầm lấy vải băng băng bó cho anh.

Nhìn đôi tay cô đôi lúc không khống chế được khẽ run rẩy, ánh mắt Mặt Trời Mùa Đông càng thêm nhu hòa, cầm lấy bàn tay cô trấn an, “Anh không có việc gì, chỉ là game mà thôi, đau một chút mà thôi.”

Nghe anh nhẹ nhàng nói như vậy, hốc mắt Trương Tuyết Linh bỗng đỏ lên, mím môi tiếp tục băng bó cho anh.

Đúng là bị thương trong game ngoại trừ đau đớn sẽ không bị gì khác, nhưng một chiêu xuyên ngực như vậy, đau đớn sao chỉ có thể là một chút được chứ?

Băng bó cho anh xong, Trương Tuyết Linh hít mũi đứng dậy, nhìn anh dặn dò, “Anh ngồi đây nghỉ ngơi đi, không cho phép động đậy!” Sau đó nhìn qua con boss đã bị mọi người đánh còn một phần năm máu, bàn tay siết chặt Ly Băng kiếm, ánh mắt bỗng trở nên quyết liệt, cầm kiếm xông lên.

Lúc này boss vừa vặn đang phát động kỹ năng đặc biệt, là vòng sáng lục. Đao Phá Thiên, King và Silver đã đứng sẵn trong các vòng sáng lục, thấy Trương Tuyết Linh xông vào khu vực chiến đấu lại không đi tìm vòng sáng lục để đứng mà tiếp tục chạy thẳng đến boss, sắc mặt lập tức biến.



Đao Phá Thiên còn đỡ, anh chỉ nôn nóng hô to bảo cô chạy vào vòng sáng lục mà thôi, nhưng sắc mặt King và Silver lại cực kỳ không tốt, mở miệng quát tháo cô.

Trương Tuyết Linh bỏ ngoài tai tất cả, vận hết toàn bộ năng lượng trong người mình, dứt khoát vung kiếm trên không chém một đường, “Băng Liên Bạo Nộ!”

Một đóa băng sen hiện ra, lấy tốc độ sét đánh lao thẳng đến đỉnh đầu boss.

Ầm!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên, các cánh hoa băng tách ra, một vài mảnh đâm xuyên đầu boss, các mảnh còn lại thì bắn ra xung quanh, va chạm lên vách động rồi vỡ tan thành nước. Cùng lúc đó, boss cũng hét lên một tiếng rồi ngã ầm xuống đất, tử vong.

Ba người Đao Phá Thiên, King và Silver nhất thời kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn sang Trương Tuyết Linh, nhưng ngoại trừ Đao Phá Thiên, trong đáy mắt hai người còn lại, xen lẫn với kinh ngạc còn có tức giận hay ghen tức.

“Woa, Phong Linh, đây là lần đầu tiên anh thấy một người chơi đi phó bản cùng cấp có thể dùng một chiêu hạ một phần năm máu boss chính đấy!! Trời ơi anh hâm mộ em chết mất! Tại sao anh lại không thể chơi pháp sư chứ!!!” Đao Phá Thiên hưng phấn chạy lại chỗ cô khen ngợi.

Trương Tuyết Linh lúc này vì cạn năng lượng nên hơi mệt mỏi, chống kiếm dưới đất để đỡ lấy thân mình, nghe anh nói thì quay sang nở nụ cười tươi lại xen lẫn một chút ngại ngùng.

Sau khi bị diệt, xác boss cũng biến mất, thay vào đó là năm rương phần thưởng, trên mỗi rương đều hiện tên một người chơi, trong đó rương của Trương Tuyết Linh là lớn nhất vì cô là người diệt được boss.

Nhìn mấy rương phần thưởng, sắc mặt King càng thêm đen, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, lên mở rương của mình ra. Trương Tuyết Linh, Đao Phá Thiên và Silver cũng lần lượt mở rương của mình.

Trong rương đựng tiền vàng, thuốc tăng kinh nghiệm, thuốc bổ sung máu và một số nguyên vật liệu thông thường. Tuy rương của Trương Tuyết Linh lớn hơn nhưng cũng chỉ là số lượng nhiều hơn mà thôi, những gì cô có thì những người khác cũng có.

Silver mở ra rương của mình, thấy không có Lam Tâm Ngọc thì hơi thất vọng, quay sang nhìn King. Hắn cảm nhận được ánh mắt của cô, có chút áy náy và thất vọng nói, “Xin lỗi, anh không nhặt được.”

Đao Phá Thiên cũng lên tiếng, “Không có.”

Tuy rằng có chút không muốn, Silver vẫn nhìn qua Trương Tuyết Linh, nhưng vẫn là chỉ thấy cô lắc đầu, “Em cũng không có.”

Nói xong, Trương Tuyết Linh thu phần thưởng vào trong túi trữ vật của mình, rương rỗng trên mặt đất liền biến mất. Cô ôm lấy rương phần thưởng của Mặt Trời Mùa Đông lên rồi bước lại chỗ anh đặt xuống.

“Phần thưởng của anh này, anh mở ra xem xem.”

Rương phần thưởng của người nào thì chỉ có người đó mới có thể mở, phần thưởng trong đó cũng chỉ có chính chủ mới có thể thu. Nếu người khác muốn, vậy phải đợi chính chủ cầm lên tận tay đưa cho mình thì người đó mới có thể cầm lấy.

Mặt Trời Mùa Đông mở rương phần thưởng ra, Trương Tuyết Linh hiếu kỳ ngó đầu qua xem. Lúc thấy một viên đá màu xanh lam trong suốt hình trái tim ở trên cùng, hai mắt cô không khỏi mở lớn, kinh ngạc nhìn anh.



Ban đầu Silver nói đều nhờ vào anh cả, cuối cùng kết quả đúng là chỉ có anh nhận được!

Ba người còn lại lúc này cũng đã chạy đến bên anh, vốn là không ôm nhiều hy vọng, bởi vì bọn họ mới đánh phó bản một lần, phải rất may mắn mới có thể rơi ra Lam Tâm Ngọc. Nhưng khi ánh mắt nhìn đến viên đá xanh trong rương của Mặt Trời Mùa Đông, bọn họ cũng giống như Trương Tuyết Linh, không khống chế được mở to mắt kinh ngạc.

Hai mắt Silver sáng lên, tràn đầy vui vẻ và một chút thẹn thùng nói, “Cám ơn anh nha Mùa Đông!”

Mặt Trời Mùa Đông không trả lời, thu hết tất cả những vật phẩm khác trong rương của mình vào túi trữ vật rồi cầm Lam Tâm Ngọc lên. Lúc mọi người cho rằng anh sẽ đưa nó cho Silver, tay anh bỗng chuyển hướng, đặt Lam Tâm Ngọc lên tay Trương Tuyết Linh.

Trương Tuyết Linh trố mắt nhìn anh, kinh ngạc đến ngây người, Mặt Trời Mùa Đông cười khẽ nói, “Cho em.”

Sắc mặt Silver tức khắc không khống chế được, trở nên có chút vặn vẹo xấu xí vì ghen tị và phẫn nộ.

“Mùa Đông! Tại sao anh lại đưa Lam Tâm Ngọc cho Phong Linh?!”

King cũng không nhịn được, nhíu mày tức giận nói, “Cậu đang làm gì vậy? Chúng ta đi phó bản này là vì kiếm Lam Tâm Ngọc cho Silver mà!”

Mặt Trời Mùa Đông từ tốn đứng dậy, nhàn nhạt nhìn King hờ hững nói, “Đó là các cậu, không phải tôi.”

“Ý cậu là gì?” Đôi mày King nhăn lại càng sâu.

“Tôi chưa từng nói nếu nhặt được Lam Tâm Ngọc sẽ đưa cho Silver.”

“Vậy cậu còn đi cùng chúng tôi làm gì?!!”

“Không phải các cậu rủ tôi sao? Nhân tiện dẫn Phong Linh trải nghiệm đánh phó bản một lần,” anh không sao cả nói.

Nhìn thái độ khinh người của Mặt Trời Mùa Đông, King phẫn nộ đến run rẩy toàn thân. Mắt thấy Trương Tuyết Linh vẫn còn đang do dự chưa cất Lam Tâm Ngọc đi, hắn liền không tranh cãi với Mặt Trời Mùa Đông nữa, xông lên muốn cướp lấy Lam Tâm Ngọc.

Nhưng mà một giây sau, hắn đã phải dừng lại hành động của mình.

Nhìn người đang thản nhiên cầm kiếm chĩa vào ngực mình, King tức run lên, gằn giọng nói, “Mùa Đông, mày có biết mày đang làm cái gì không? Tao là bang chủ của mày đấy!!”

Mặt Trời Mùa Đông vẫn hờ hững như cũ, “Nếu cậu thích thì cứ đá tôi, chả sao cả.”

“Mày!!! Tuy rằng mày mạnh hơn tao, nhưng hiện tại mày đang bị thương, mày cho rằng tao không đánh thắng được mày sao? Nếu mày không đưa Lam Tâm Ngọc cho Silver, tao lập tức giết chết mày cùng Phong Linh!!"