Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 159: Bệnh tim học muội x Ôn nhu học trưởng (4)




Mặt Trời Mùa Đông vô tình nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của cô, khóe miệng hơi cong lên ôn hòa hỏi, “Đã đủ chưa?”

Trương Tuyết Linh sực tỉnh, ngơ ngác nhìn qua anh “Ah” một tiếng.

Mặt Trời Mùa Đông cười khẽ hỏi lại, “Đã đủ quái chưa?”

Trương Tuyết Linh xấu hổ, vội vàng nhìn qua bảng nhiệm vụ, thấy tiến độ đã chuyển thành trả nhiệm vụ liền gật đầu nói, “Đủ rồi!”

Mặt Trời Mùa Đông tra kiếm vào vỏ, bước đến con ngựa đang đứng ở một bên rồi leo lên. Trương Tuyết Linh biết ý theo sau anh, sau đó được anh đỡ lên ngựa.

Tuy rằng như thế này khiến cô có chút ngượng ngùng, nhưng cô lại không thể không công nhận rằng nó rất có hiệu quả. Bình thường chạy đi chạy lại cũng phải tốn gần hai mươi phút, hiện tại cưỡi ngựa vài bước đã đến được trước mặt NPC.

Làm đi làm lại mấy nhiệm vụ, rốt cuộc Trương Tuyết Linh cũng lên được cấp ba mươi, mà nhiệm vụ cho tân thủ lúc này cũng kết thúc, sau này cô đã có thể chơi tự do.

“Em đã làm xong hết các nhiệm vụ rồi, cám ơn anh nhiều nhé!” Trương Tuyết Linh vui vẻ cười tươi, hai mắt cong lên tựa vầng trăng non, trông rạng rỡ vô cùng.

Ánh mắt Mặt Trời Mùa Đông bất giác mềm xuống, nhẹ cười hỏi, “Vậy em muốn nhận anh làm sư phụ không?”

“Ah?” Trương Tuyết Linh bật thốt, anh vẫn còn giữ suy nghĩ này sao?

“Nhận anh làm sư phụ, anh dạy em cách đánh nhau, thế nào?”

Hai mắt Trương Tuyết Linh tức khắc sáng lên, không chút do dự gật đầu đáp, “Được!”

“Tốt, hiện tại cũng trễ rồi, chúng ta trước tiên đi kết bái sư đồ, sau đó em thoát game đi nghỉ ngơi sớm, mai anh lại bắt đầu dạy em, được không?”

Nhớ đến bệnh tim của bản thân, quả thật không nên thức trễ, Trương Tuyết Linh liền gật đầu đáp ứng. Mặt Trời Mùa Đông cưỡi ngựa dẫn cô đến NPC kết bái sư đồ, sau khi kết bái thành công, trên đầu cô có thêm một hàng chữ màu trắng 'Đồ đệ của Mặt Trời Mùa Đông', mà trên đỉnh đầu anh cũng có hàng chữ tương tự 'Sư phụ của Phong Linh'.

Kết bái xong, dựa theo lời đã nói trước đó, Trương Tuyết Linh tạm biệt anh rồi thoát game. Sau khi nói chúc ngủ ngon với cha mẹ, cô trở về phòng tắt đèn, leo lên giường nằm xuống. Cha mẹ Trương biết cô muốn đi ngủ nên cố gắng giảm nhẹ động tác, bầu không khí nhất thời tĩnh lặng hẳn.

Nằm trên giường, dưới cái tối mờ của bóng đêm, Trương Tuyết Linh mở mắt nhìn trần nhà, trong đầu suy đi nghĩ lại mấy lượt, cuối cùng gọi, “Ellie.”

“Em đây ký chủ.”

“Em giúp chị phong ấn ký ức võ thuật của chị đi.”

“Tại sao?” Tuy rằng Ellie đã thấy được suy nghĩ của cô về chuyện này, nhưng khi nghe Trương Tuyết Linh chính miệng nói ra quyết định như vậy, Ellie vẫn không nhịn được kinh ngạc.

“Trương Tuyết Linh bị bệnh tim, không thể nào biết đánh võ được. Lỡ xảy ra trường hợp gì mà chị lại theo bản năng đánh ra động tác võ thuật thì không ổn. Cũng chỉ là phong ấn tạm thời thôi, đợi đến khi chị trở về thì em lại giải khai phong ấn.”



“Em biết rồi.”

Lúc này, Trương Tuyết Linh mới yên tâm nhắm mắt đi ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, sau khi cùng cha mẹ ăn sáng xong Trương Tuyết Linh lại chui vào khoang ngủ, đăng nhập vào game. Mặt Trời Mùa Đông đã chờ cô từ trước, có kinh nghiệm từ ngày hôm qua, hôm nay Trương Tuyết Linh không hỏi vì sao anh lại ở đây nữa, vui vẻ chạy đến chào anh.

Khoảng thời gian sau đó, chính là quá trình dạy võ và tập võ của hai người.

Nói là võ thì thật ra cũng không quá chính xác, Mặt Trời Mùa Đông không thực sự dạy cô chiêu thức võ thuật nào, chỉ hướng dẫn cô làm như thế nào để linh hoạt phối hợp tay chân, phản ứng nhanh nhạy khi lọt vào đàn quái, làm thế nào để có thể vừa tấn công vừa phòng thủ.

Bởi vì Ellie đã phong ấn ký ức nên võ thuật đối với cô là một thứ hoàn toàn mới, nhưng năng khiếu về võ thuật của cô vốn không tệ, lúc này học rất nhanh. Mới qua một buổi sáng, hiệu suất đánh quái của cô đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Trương Tuyết Linh hoàn thành xong nhiệm vụ mà Mặt Trời Mùa Đông giao cho mình, vui vẻ quay đầu nhìn anh, trong mắt ánh lên tia sáng mong chờ được khen ngợi.

Mặt Trời Mùa Đông không tiếc chữ, mỉm cười nói, “Em làm tốt lắm, là người có thiên phú nhất mà anh từng gặp!”

Không ngờ anh vừa khen liền khen lớn như vậy, Trương Tuyết Linh có chút thẹn thùng mím môi cười.

Mặt Trời Mùa Đông đã quen với thói quen dễ đỏ mặt của cô, chỉ nhu hòa cười. Bởi vì xấu hổ nên Trương Tuyết Linh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vì vậy nên cũng bỏ lỡ ánh mắt ấm áp và dịu dàng mà anh dành cho cô lúc này.

“Hay là chúng ta nhận nhiệm vụ liên hoàn của sư đồ đi,” Mặt Trời Mùa Đông bỗng lên tiếng đề nghị.

“Nhiệm vụ đó là nhiệm vụ gì?”

“Là tám mươi mốt nhiệm vụ liên hoàn dành riêng cho sư đồ, tổng phần thưởng khá phong phú, nhiệm vụ lại trải dài trên nhiều bản đồ, chúng ta có thể vừa làm nhiệm vụ vừa ngắm cảnh. Cảnh sắc trong game được lấy cảm hứng từ cảnh sắc của các danh lam thắng cảnh ngoài đời thật, rất đẹp mắt. Em có hứng thú không?”

Vừa nghe anh nói sẽ được tham quan nhiều cảnh đẹp, hai mắt Trương Tuyết Linh tức khắc sáng bừng tựa như chứa đầy sao nhỏ, gật đầu hào hứng nói, “Được! Chúng ta nhận nhiệm vụ đó đi!”

Bởi vì cha mẹ Trương đều là làm công cho người ta nên chỉ có thể nghỉ lễ theo lịch của nhà nước. Mà mỗi dịp nghỉ lễ lại có rất nhiều người rủ nhau đi chơi, sức khỏe của Trương Tuyết Linh không thích hợp để đến những nơi đông người chen chúc nhau như vậy nên từ bé đến giờ cô rất ít khi được đi du lịch. Nếu đi nước ngoài thì có lẽ sẽ vắng khách hơn, nhưng điều kiện Trương gia lại không dư dả đến vậy.

Mặt Trời Mùa Đông nhìn phản ứng của cô cũng không có chút gì ngạc nhiên, ánh mắt thậm chí còn mờ nhạt hiện lên tia hiểu rõ. Hai người tìm đến NPC giao nhiệm vụ liên hoàn của sư đồ rồi nhận nhiệm vụ. Nhiệm vụ này tuy nhiều nhưng lại không có thời hạn, hai người họ có thể chậm rãi mà hoàn thành.

Nhiệm vụ đầu tiên, đến Rừng Hoa Đào thu thập đủ một trăm đóa hoa đào.

Mặt Trời Mùa Đông và Trương Tuyết Linh cùng cưỡi ngựa đến địa điểm truyền tống, dịch chuyển đến bản đồ Rừng Hoa Đào. Vừa mới đến nơi, Trương Tuyết Linh đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn xung quanh, không nhịn được bật thốt, “Thật đẹp!!”

Bởi vì là cảnh trong game nên nhà sản xuất cũng không quá quan tâm đến tính thực tế của nó, mọi cảnh sắc đều được tối ưu hóa, đẹp đến không tưởng. Nhưng mọi thứ lại vẫn rất thật, từ thị giác, khứu giác đến xúc giác, khiến cho Trương Tuyết Linh nhất thời không phân rõ là thực là mộng, trong phút chốc cứ ngỡ bản thân vừa lạc vào chốn thần tiên.

Khắp bản đồ chỉ toàn là cây anh đào, hoa đào nở rộ, màu sắc hồng phấn xinh đẹp không thể tả. Cả bầu trời đều là tán hoa, gió nhẹ thổi khiến cho cành cây đung đưa, cả không gian ngập tràn hương hoa thanh nhã. Cánh hoa đào liên tục tung bay trong gió, lãng mạn không kể xiết. Con đường dưới chân cũng tràn ngập cánh hoa đào, màu sắc vẫn giữ nguyên vẹn như khi còn ở trên cây, không bị dập nát cũng không bị héo úa.

Cảnh sắc vừa thật vừa ảo, tựa như trong mơ, ngay cả ngoài đời thật cũng không thể sánh bằng.



Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô, ánh mắt Mặt Trời Mùa Đông nhu hòa xuống, ẩn chứa nhu tình như có như không, “Xem ra nhận nhiệm vụ này là quyết định đúng đắn nhỉ?”

Trương Tuyết Linh tức khắc gật đầu lia lịa, “Cực kỳ đúng đắn luôn! Quyết định nhận anh làm sư phụ của em cũng đúng đắn nữa!”

Mặt Trời Mùa Đông khẽ cười, “Vậy chúng ta vừa đi dạo vừa hái hoa, thế nào?”

“Vâng!”

Mặt Trời Mùa Đông một bên dắt ngựa, một bên thả bộ bên cạnh cô. Trương Tuyết Linh tựa như chim sẻ, hào hứng nhìn ngắm xung quanh, hết chỉ bên này lại chạy sang bên kia, tung tăng chạy khắp nơi thu thập hoa đào.

Mặt Trời Mùa Đông đi ở phía sau cô một chút, nhìn bộ dạng vui vẻ hứng khởi của cô, tâm tình anh cũng bất giác cao hứng theo.

Như thế này… cũng coi như bù đắp cho tiếc nuối của cô ấy.

Còn đang chuyên tâm hái hoa, Trương Tuyết Linh bỗng nghe Mặt Trời Mùa Đông không đầu không đuôi nói.

“Đợi hai ngày nữa đi.”

Trương Tuyết Linh khó hiểu quay sang, lúc thấy tai nghe ở trên tai anh thì vỡ lẽ.

Hóa ra là anh đang nói chuyện điện thoại.

Thật ra gọi là nói chuyện điện thoại cũng không đúng lắm, nhưng người chơi trong game đều gọi như vậy nên Trương Tuyết Linh cũng gọi theo. Bởi vì là game thực tế ảo nên phần trò chuyện ở các kênh thế giới, bang phái hay tổ đội gì đó đều không còn, chỉ còn lại một thiết bị giúp người chơi có thể liên lạc từ xa với nhau. Ngoài ra, bởi vì đề phòng trong lúc người chơi đang ở trong game mà bên ngoài có người gọi đến, điện thoại của người chơi cũng được đồng bộ với thiết bị game, có thể tùy thời nhận điện thoại từ thế giới thực. Vì vậy nên mọi người mới gọi là nghe điện thoại.

Thấy anh đang nói chuyện điện thoại, Trương Tuyết Linh liền không quan tâm nữa, tiếp tục hái hoa.

“Nếu không các cậu có thể tự đi,” Mặt Trời Mùa Đông lạnh nhạt đáp, một lúc sau anh lại nói, “Vậy chờ đi.”

Dứt lời, Mặt Trời Mùa Đông cúp máy rồi thu lại tai nghe vào trong túi trữ vật, quay sang gọi cô, “Phong Linh.”

Trương Tuyết Linh bỏ một đóa hoa vào túi, quay đầu nhìn anh đáp, “Sao ạ?”

“Đao Phá Thiên rủ anh đi phó bản năm mươi. Nhiệm vụ liên hoàn chúng ta tạm bỏ sang một bên đi, anh dẫn em đi nâng cấp trước.”

“Ah? Tại sao?”

“Anh hẹn bọn họ hai ngày sau mới đi, hiện tại chúng ta tận dụng thời gian giúp em lên cấp năm mươi trước, đến lúc đó anh lại dẫn em đi phó bản.”

Nghe anh giải thích, Trương Tuyết Linh không có ý kiến gì, ngoan ngoãn gật đầu đáp, “Được.”