Còn đang nghi hoặc, trước mặt cô bỗng chường ra một đầu người, khiến cô giật thót mình lui ra sau vài bước, “Này, Phong Linh, tuy rằng Mùa Đông đẹp trai thật, nhưng anh cũng đâu kém đâu! Em đừng chỉ nhìn mỗi hắn chứ!”
Nghe anh nói vậy, Trương Tuyết Linh không khỏi xấu hổ đỏ mặt, không dám nhìn Mặt Trời Mùa Đông nữa mà chuyển ánh mắt đến anh. Dựa vào giọng nói thì hẳn anh là người mới lên tiếng vừa rồi, tên là Đao Phá Thiên, mặc một bộ trang phục đơn giản, trên bả vai, trước ngực, khuỷu tay và đầu gối đều đeo những miếng giáp bảo hộ, sau lưng vác theo đại đao.
“Khụ, lúc nãy, cám ơn anh đã khen ngợi,” Trương Tuyết Linh hơi cúi đầu thẹn thùng nói.
Ánh mắt Đao Phá Thiên tức khắc sáng lên.
Đây đâu phải chỉ là một thiên tài đâu, mà còn là một thiên tài đáng yêu a!
“Không khách sáo không khách sáo!” Đao Phá Thiên cười hào sảng nói, “Chúng ta kết bạn đi! Từ lúc chơi game đến giờ, em là pháp sư thứ hai có thể ở cấp thấp như vậy mà đã thuần thục kỹ năng mà anh gặp đấy!”
Vừa nói anh vừa gửi lời mời kết bạn đến cô. Nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng đưa tay nhấn chấp nhận. Nhưng một giây sau, một thông báo mời kết bạn khác lại hiện ra. Nhìn cái tên Mặt Trời Mùa Đông trên đó, Trương Tuyết Linh không khỏi ngạc nhiên nhìn qua anh. Thấy anh ôn hòa cười với mình, Trương Tuyết Linh có chút ngượng ngùng, cũng đưa tay nhấn chấp nhận.
“Vậy người thứ nhất là ai?” Trương Tuyết Linh tò mò hỏi Đao Phá Thiên.
“Là hắn ta chứ ai,” Đao Phá Thiên hờ hững chỉ tay ra phía sau mình.
Trương Tuyết Linh lại nhìn Mặt Trời Mùa Đông, không ngờ anh cũng là pháp sư.
“Này, Phong Linh, anh nói em nghe này! Chúng ta gặp được nhau chính là duyên phận. Em hẳn chưa có ý định sẽ gia nhập bang phái nào đúng không? Hay là em gia nhập bang phái tụi anh đi, SilverHeart!”
Nhìn khuôn mặt đầy vẻ phong lưu đào hoa của Đao Phá Thiên, kết hợp với lời anh vừa nói, Trương Tuyết Linh bỗng bật thốt, “Anh sẽ không lừa bán em đấy chứ?”
“Phụt---- hahaha…” Mặt Trời Mùa Đông vẫn luôn giữ im lặng không nhịn được phì cười.
Sắc mặt Đao Phá Thiên đen kịt, tức tối quay sang đá anh, nhưng Mặt Trời Mùa Đông vẫn nhanh nhẹn tránh được khiến anh ta đá hụt, giậm mạnh chân xuống đất, tạo thành tư thế đứng có chút buồn cười. Lần này đến lượt Trương Tuyết Linh không nhịn được cười khẽ, tiếng cười như chuông gió réo rắt vui tai, khiến Đao Phá Thiên càng thêm tức giận vì bị mất mặt trước mặt cô.
“Cậu còn cười! Tớ đánh chết cậu bây giờ!” Đao Phá Thiên tức tối mắng Mặt Trời Mùa Đông, sau đó quay sang vẻ mặt như mếu nhìn Trương Tuyết Linh, “Sao em có thể nói anh như vậy chứ? Chẳng lẽ trông anh giống kẻ lừa đảo lắm sao? Anh là đang chiêu mộ nhân tài cho bang phái anh mà… Nếu không nhanh tay em sẽ bị người khác cướp mất!”
Nghe anh tung hô mình như vậy, Trương Tuyết Linh hơi xấu hổ ngại ngùng nói, “Nhưng em cũng không biết làm thế nào để gia nhập bang phái…”
Đao Phá Thiên tức khắc tươi cười đáp, “Không sao, đợi đến khi em lên cấp hai mươi sẽ nhận nhiệm vụ gia nhập bang phái, đến lúc đó nhớ lựa chọn SilverHeart của bọn anh đấy nhé!”
Trương Tuyết Linh gật đầu nhẹ đáp, “Vâng.”
Hai mắt Đao Phá Thiên lại sáng lên.
Thật là đáng yêu mà! Sao lại có em gái mềm mại ngoan ngoãn đến như vậy chứ!
Đúng lúc này, Mặt Trời Mùa Đông bỗng tiến lại xòe tay ra trước mặt cô. Trương Tuyết Linh giật mình nhìn lên, vẫn là nụ cười ôn hòa ấy, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, quen thuộc đến lạ.
Thấy cô không phản ứng, Mặt Trời Mùa Đông cũng không tức giận, mở miệng nói, “Sau này lên cấp ba mươi em sẽ có thể nhận sư phụ. Tuy rằng anh không cùng hệ với em, nhưng dù sao cũng là pháp sư, nếu em không ngại có thể nhận anh làm sư phụ, anh còn đang thiếu một đồ đệ.”
Mặc kệ ánh mắt kinh dị của người bên cạnh, Mặt Trời Mùa Đông nhìn Trương Tuyết Linh nói tiếp, “Đương nhiên, cho dù em không muốn nhận anh làm sư phụ cũng không sao cả, anh sẽ không mang thù, có chuyện gì thì cứ tìm đến anh,” nói xong anh lại cong môi cười.
Trương Tuyết Linh hơi ngạc nhiên trước thái độ thân thiện dễ gần của anh, còn chưa kịp đáp lời thì Đao Phá Thiên đã kinh ngạc hô lên, đẩy vai anh một cái, “Cậu có đúng là Mùa Đông không vậy?! Sao tự dưng tốt bụng quá vậy?”
Mặt Trời Mùa Đông không phản ứng lại anh, chỉ vẫn nhìn cô, cánh tay vẫn đưa ra phía trước tựa như nếu cô không bắt lấy thì anh sẽ không thu lại vậy.
Lúc này Trương Tuyết Linh mới phản ứng lại, vội bắt lấy tay anh. Khoảnh khắc cầm lấy bàn tay ấy, đáy mắt Trương Tuyết Linh lóe lên tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bị cô che giấu.
“Cám ơn anh!”
Mặt Trời Mùa Đông lại cười, sau đó gửi lời mời tổ đội đến cô. Trương Tuyết Linh suy nghĩ vài giây rồi nhấn đồng ý.
“Đi thôi, nhận nhiệm vụ, anh kéo em nâng cấp.”
“A? Vâng, cám ơn anh!” Trương Tuyết Linh mừng rỡ nói rồi lập tức chạy đi tìm NPC trả nhiệm vụ.
Mặt Trời Mùa Đông nhanh chóng đuổi theo sau cô, bỏ lại Đao Phá Thiên còn đang ngơ ngác thối mặt nhìn theo hai người, không rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Không đúng, hắn ta từ khi nào trở nên tích cực như vậy?
Dưới sự giúp đỡ của Mặt Trời Mùa Đông, trước khi đến giờ cơm tối Trương Tuyết Linh lên được cấp hai mươi, thành công tiến vào bang SilverHeart. Lúc xin gia nhập bang phái, cô mới biết SilverHeart vậy mà lại là bang phái đệ nhất trong game!
Cũng chỉ có thể trách Đao Phá Thiên lúc trước quá săn đón, khiến cô cho rằng bang phái của bọn họ thiếu người lắm…
Lúc đầu thấy Đao Phá Thiên nhiệt tình mời cô gia nhập như vậy, cô cứ nghĩ rằng anh hoặc là Mặt Trời Mùa Đông là bang chủ hoặc bang phó của bang, nhưng hóa ra đều không phải. Bang chủ là một người chơi tên King, lực chiến của người này rất cao, nhưng so sánh với Mặt Trời Mùa Đông thì lại vẫn không bằng. Cũng không biết tại sao anh lại không giữ chức vụ nào trong bang.
Chơi thêm một lúc thì đến giờ ăn cơm, Trương Tuyết Linh nói lời tạm biệt với Mặt Trời Mùa Đông rồi thoát game. Đến khi ăn cơm xong thì cũng mới hơn bảy giờ, Trương Tuyết Linh lại đăng nhập vào game. Cha mẹ Trương thấy cô mê game như vậy cũng không nói gì, dù sao cô cũng mới được chơi, ở thế giới đó cô lại được thoải mái nói cười không cần quan tâm đến sức khỏe của bản thân, có chút dính game cũng không phải là lạ. Huống chi hiện tại còn đang nghỉ lễ, cha mẹ Trương liền không khắt khe, để cô tùy ý chơi game.
Vừa mới lên game, bên tai đã vang lên âm thanh trầm ấm nhẹ nhàng, “Em đến rồi?”
Trương Tuyết Linh giật mình quay đầu, liền thấy một người mặc y phục trắng đang ngồi ở dưới gốc cây, bên cạnh là một con ngựa trắng. Lúc này trời đã tối, vị trí mà hai người đang đứng lại là vườn hoa, đom đóm bay lượn khắp nơi, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt lấp lánh tựa như sao trời, cảnh tượng đẹp đến khiến người say mê.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Trương Tuyết Linh ngạc nhiên hỏi.
“Đợi em,” Mặt Trời Mùa Đông vừa nói vừa đứng dậy, dắt ngựa đi đến trước mặt cô.
Trương Tuyết Linh hơi đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn anh, không biết nên đáp lại thế nào.
Bộ dáng thiếu nữ thẹn thùng của cô khiến Mặt Trời Mùa Đông không nhịn được cong môi cười nhẹ, “Chúng ta tiếp tục làm nhiệm vụ chứ?”
“À vâng!” Thấy anh thay đổi chủ đề, Trương Tuyết Linh bất giác thở phào một hơi, xoay người chạy đi tìm NPC.
“Từ từ.”
Nghe tiếng anh gọi, Trương Tuyết Linh nghi hoặc quay đầu thì thấy anh thành thục leo lên ngựa, sau đó đưa tay đến trước mặt cô nói, “Anh đỡ em lên.”
Trương Tuyết Linh hơi chần chừ, ngại ngùng hỏi, “Thế này… thế này có thân mật quá không…”
Nhìn người trước mặt xấu hổ không dám nhìn mình, nụ cười trên khuôn mặt Mặt Trời Mùa Đông càng thêm nhu hòa, trong đáy mắt lóe lên tia xác định, ngoài miệng lại nói, “Nhưng cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn. Em chưa có ngựa mà đúng không?”
Ngựa ở trong game này phải mua, không phải lên cấp bậc nhất định sẽ mở hệ thống thú cưỡi như các game online bình thường, mà Trương Tuyết Linh lại chỉ mới lập tài khoản vào buổi sáng, sao có thể kịp mua chứ? Huống chi cha mẹ cô vì quyết định mua game trước kế hoạch nên sắp tới sẽ phải cắt giảm chi tiêu, cô dù có muốn mua cũng không mua được.
Trương Tuyết Linh ngẩng đầu lên, thấy anh vẫn dịu dàng nhìn mình, cánh tay đưa ra trước mặt không hề có ý định thu lại, rốt cuộc nắm lấy tay anh. Thôi vậy, anh giúp mình nhiều như vậy, hẳn mình cũng nên chiều theo ý anh một chút.
Mặt Trời Mùa Đông nắm chặt lấy tay cô rồi dùng lực kéo lên, nháy mắt đã đặt cô ngồi trên lưng ngựa. Anh ngồi ở phía sau, hai tay vòng qua eo cô nắm lấy dây cương. Game này làm rất thật, Trương Tuyết Linh có thể cảm nhận được rõ ràng hơi ấm tỏa ra từ người anh, lưng bất giác căng cứng ngồi thẳng, cố gắng không chạm vào người anh.
Mặt Trời Mùa Đông cũng không có ý định nhân cơ hội này làm gì cô, rất quân tử mà bảo trì một khoảng cách nhất định giữa hai người, mở miệng nhẹ nhàng hỏi, “Hiện tại cần đi đâu?”
“À… đến NPC…” nói đến đây, Trương Tuyết Linh chợt không nhớ ra tên của NPC kia, đành chỉ tay về một hướng nói, “Hướng này.”
Mặt Trời Mùa Đông hơi đá chân vào bụng ngựa, điều khiển con ngựa chạy theo hướng cô chỉ, tìm được đến NPC cần tìm. Sau khi được Mặt Trời Mùa Đông đỡ xuống ngựa, Trương Tuyết Linh chạy đến nhận nhiệm vụ từ NPC, sau đó bắt đầu đi giết quái.
Tuy rằng Mặt Trời Mùa Đông chọn chơi pháp sư nhưng kỹ thuật chiến đấu của anh lại cực kỳ tốt, thân thủ linh hoạt, lúc cần đánh võ thì đánh võ, lúc cần ra chiêu thì ra chiêu, quái tân thủ dưới kiếm của anh chết như ngả rạ. Trương Tuyết Linh nhìn theo không khỏi hâm mộ, ánh mắt sáng rực lên.