Mấy ngày sau, mọi người đều chăm chỉ ra ngoài nhận nhiệm vụ giết tang thi. Sau một tuần hợp tác, Lê Hồng Anh và Hoàng Dương phối hợp với toàn đội ngày càng ăn ý và trơn tru, mọi người liền bắt đầu nhận một vài nhiệm vụ đặc biệt.
Nhiệm vụ đặc biệt cũng đa dạng nhiều loại, hoặc là đi lên núi giết một đoàn thú biến dị cấp hai cấp ba, hoặc là đến bệnh viện thu thập máy móc thiết bị, hoặc là đi nhà xưởng vơ vét thực phẩm, mỗi loại Quân Linh đều nhận thử, kết quả dĩ nhiên là hoàn thành xuất sắc.
Nếu chỉ đơn thuần là chém giết, Ngô Khả Phương sẽ không đi theo, nhưng khi nhận nhiệm vụ thu thập vật tư, bà sẽ xin nghỉ để đi theo đoàn đội giúp sức.
Cũng không biết Quân Linh với Liệt Hỏa có mối thù tiền kiếp hay gì, nhưng gần như tất cả các nhiệm vụ đặc biệt mà bọn họ nhận, Liệt Hỏa cũng nhận. Mặc dù cuối cùng phần lớn phần thưởng nhiệm vụ vẫn là thuộc về Quân Linh, nhưng cũng vì thế mà mối thù hận giữa hai đoàn đội ngày càng sâu. Cộng thêm tính cách nóng nảy ác liệt của đội trưởng và một số thành viên khác trong đoàn, Liệt Hỏa liền coi Quân Linh là kẻ thù không đội trời chung của bọn họ.
Riêng Phạm Quỳnh Hương thì coi Trần Khả Linh là kẻ thù không đội trời chung của cô ta.
Mà khổ nỗi Lương Quốc Hùng lại đang theo đuổi Phạm Quỳnh Hương, vì thế mà hắn ta càng thêm hận Vũ Minh Quân. Mỗi lần hai bên chạm trán ở bên ngoài căn cứ, không lao lên đánh nhau thì ít nhất cũng phải nháo một trận nhỏ.
Bởi vì cả hai bên đều không thèm giấu diếm, rất nhanh toàn bộ căn cứ đều biết hai đoàn đội đệ nhất và đệ nhị của căn cứ cực kỳ không ưa nhau.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản những dị năng giả muốn gia nhập vào Quân Linh, do điều kiện phúc lợi của Quân Linh tốt hơn và tính cách mọi người trong đoàn đội cũng ôn hòa đoàn kết hơn. Việc tuyển thêm thành viên đều do Vũ Khắc Minh và những người khác đến xử lý, Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân cùng lắm chỉ nhìn xem thuận mắt hay không mà thôi. Đôi lúc Trần Khả Linh cũng sẽ nhờ Ellie tra thử xem L44 có dữ liệu về một người nào đó hay không để giúp đỡ một hai.
Chỉ có những người có thực lực cao mới qua được vòng tuyển chọn thứ nhất, sau đó lại thêm một tuần tìm hiểu và quan sát bọn họ mới quyết định có đồng ý cho gia nhập hay không. Mà thậm chí sau khi gia nhập rồi, những người này vẫn bị ngầm quan sát một chập nữa mới có thể đạt được tín nhiệm thực sự của đoàn đội.
Mặc dù quy trình tuyển chọn rườm rà, lại dễ khiến người ta khó chịu vì cứ bị nghi ngờ, nhưng người đến đăng ký gia nhập vẫn nhiều không lo xuể.
Nhìn gia đình Hoàng Trung và Lê Hồng Anh mà xem, sau khi được bọn họ hoàn toàn chấp nhận, chính là cùng ăn cùng ngủ, căn biệt thự ở khu A cũng được bọn họ rộng rãi bỏ vật tư mua đứt về. Phúc lợi như vậy, nhân phẩm như vậy, chỉ sợ chỉ ở Quân Linh mới có!
Nhưng tất nhiên, cũng chỉ có gia đình Hoàng Trung và Lê Hồng Anh mới nhận được đãi ngộ cao đến vậy, những người khác sau này gia nhập cũng không thể được bọn họ rộng rãi vung tay mua nhà. Tuy vậy, gia nhập Quân Linh vẫn thoải mái và an tâm hơn rất nhiều so với các đoàn đội khác, cho dù là Liệt Hỏa cũng không thể so sánh lại.
Lúc đầu Trần Khả Linh còn lo lắng Quân Linh phát triển quá nhanh, bên lãnh đạo của căn cứ sẽ không cho phép, nhưng thực ra cuối cùng bọn cô lại không gặp phải chuyện gì cả. Đừng nói là cảnh cáo ngầm, mà mỗi lần nhìn thấy bọn cô, các nhân viên của căn cứ đều tươi cười không khép được miệng, tựa như nhìn thấy khách VVVVVIP vậy.
Thậm chí, cứ mỗi tháng, căn cứ lại phát loa tuyên dương top ba đoàn đội trong căn cứ, cổ động mọi người học tập theo bọn họ, hăng hái giết tang thi, chung tay góp sức sớm ngày diệt sạch quái vật, giành lại thế giới tươi đẹp ban đầu của bọn họ.
Điều này khiến cho Trần Khả Linh kinh ngạc một trận. Thế giới mạt thế này thực sự quá rạng ngời và tích cực, đến mức cô cũng không nhịn được cảm thấy ấm lòng và tự hào cho dù bản thân vốn không phải là người thuộc về nơi này.
Ba tháng sau khi đến căn cứ an toàn, đoàn đội Quân Linh đã thu thêm được hơn hai mươi dị năng giả, cấp bậc cũng không thấp, đều đã ở cấp ba, vài người còn sắp thăng lên cấp bốn.
Trong ba tháng này, cấp bậc dị năng của hai nhà Vũ Trần đều được tăng lên đáng kể. Hệ lôi và hệ tinh thần của Vũ Minh Quân đã lên đến cấp bốn trung giai và cấp ba đỉnh, hai hệ dị năng của Trần Khả Linh thì đều là cấp bốn sơ giai. Đây là vì cô đã dồn phần lớn tinh hạch vô hệ lên hệ quang của mình, nếu không dưới tình trạng hiếm khi sử dụng cô sẽ không thể nâng nó lên cao như vậy.
Dị năng của sáu người còn lại cũng đều lên được cấp ba cao giai hay cấp ba đỉnh, chỉ có Ngô Khả Phương là cấp ba sơ giai, bởi vì bà ít khi cùng mọi người làm nhiệm vụ nên không có nhiều tinh hạch, mà tinh hạch hệ không gian cũng hiếm. Tinh hạch vô hệ tuy rằng vẫn có thể nâng cấp dị năng, nhưng hiệu quả lại không bằng tinh hạch cùng hệ.
Trương Huyền Chi và Vũ Ngọc Mai tuy rằng cũng không thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ với mọi người, nhưng hai người họ lại thường xuyên dùng dị năng nên cấp bậc dị năng vẫn cao hơn Ngô Khả Phương một chút.
Trần Khả Linh cho rằng bản thân sẽ cứ tiếp tục sinh hoạt bình đạm như thế này trong một khoảng thời gian dài, nhưng không ngờ mới được ba tháng, bên trên đột nhiên hạ một nhiệm vụ khẩn cấp, yêu cầu toàn bộ đoàn đội dị năng giả hạng A và B tham gia.
Đợi đến khi tham gia cuộc họp, cô mới biết cụ thể về nhiệm vụ khẩn cấp này.
Căn cứ ven biển lúc trước bị bọn họ loại bỏ khi lựa chọn căn cứ an toàn thực sự đã gặp một đợt công kích từ động vật biển biến dị. Căn cứ Hy Vọng, nơi mà Trần Khả Linh đang ở, vẫn chưa gặp một đợt thú triều nào là vì các dị năng giả vẫn luôn ra ngoài giết bớt một số bộ phận, nhưng căn cứ ven biển kia lại không may mắn như vậy.
Đợt thú triều đó thực ra không lớn, căn cứ ven biển vẫn đã thành công chống trả và vượt qua. Nhưng lãnh đạo bên đó có tính lo xa, sợ rằng sau này nếu quy mô lớn hơn bọn họ sẽ không thể cầm cự nổi, mà bọn biến dị thú lại luôn ở dưới biển nên bọn họ không có cách tiêu diệt, cuối cùng đành cắn răng hạ quyết định, giải tán căn cứ, chia toàn bộ dân cư thành các nhóm nhỏ lần lượt di chuyển đến các căn cứ xung quanh.
Căn cứ Hy Vọng cũng nằm trong danh sách được chọn, nhưng mà trên đường đến đây, đoàn người đó đã bị tang thi tập kích, hiện tại mắc kẹt ở trong một bảo tàng cách nơi này hơn một trăm cây số. Nhiệm vụ khẩn cấp lần này chính là để giải cứu bọn họ.
Dựa vào tin tức cuối cùng nhận được, hiện tại bên đó còn khoảng một ngàn hai trăm người, trong đó có khoảng ba trăm quân lính có vũ trang. Tình hình không quá khả quan, bởi vì bọn họ đang bị tang thi bao vây, dị năng giả chỉ có hơn một trăm, súng đạn không còn nhiều, mà những một ngàn người tụ lại một chỗ thì chỉ có tang thi bu lại ngày càng nhiều hơn mà thôi.
Lãnh đạo của căn cứ Hy Vọng nhanh chóng chuẩn bị và triệu tập lực lượng để sẵn sàng cho đợt giải cứu này. Cuối cùng bọn họ cử đi năm trăm quân lính và hai trăm dị năng giả, trong đó chỉ có khoảng hai mươi người là dị năng giả cấp bốn, còn lại đều là cấp ba.
Đoàn đội Quân Linh, xuất trận chỉ có Vũ Minh Quân, Trần Khả Linh, Trần Thái Nguyên, Trần Thái Liêm, Vũ Khắc Minh, Hoàng Dương, Lê Hồng Anh và ba thành viên khác.
Sáng sớm ngày xuất phát, Thiếu tướng Lê Quang Dũng, người chịu trách nhiệm chỉ huy lần giải cứu này, bước lên bục phát biểu để kích phát sĩ khí và tình đồng bào, tình đoàn kết của mọi người, sau đó lập tức lên đường.
Nơi mà đoàn người kia bị mắc kẹt là ở thành phố bên cạnh. Thành phố nơi căn cứ Hy Vọng tọa lạc bởi vì thường xuyên được dọn dẹp nên tang thi đã ít đi rất nhiều, di chuyển ở nửa đoạn đường đầu cũng dễ dàng và nhanh chóng hơn so với nửa đoạn đường sau.
Đến khi đi vào thành phố bên cạnh, tình cảnh liền thay đổi một trời một vực so với thành phố của bọn họ.
U ám thâm trầm hơn, giống như bị hắc ám bao phủ, tang thi lởn vởn khắp nơi.
Trước thời mạt thế, quốc gia này chưa phải là một nước lớn mạnh, cho nên không thể ở tại mỗi thành phố đều xây dựng căn cứ an toàn. Thành phố này trùng hợp không có căn cứ, nên cũng không có lực lượng dọn dẹp và xử lý tang thi tại đây.
Trần Khả Linh thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài, tâm hơi chùng xuống, có chút lo lắng không biết bên kia có thể cầm cự đến khi bọn họ đến hay không.
Đi vào sâu hơn một chút, tang thi ngày càng nhiều, các dị năng giả bắt đầu từ trong xe tung kỹ năng để tiêu diệt tang thi. Quân đội cũng nổ súng, nhưng không nhiều bởi vì cần phải để dành hỏa lực cho lúc sau.
Năm tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi.
Nhìn tòa bảo tàng ba tầng trước mặt, xung quanh rậm rạp tang thi, không hiểu sao trong tâm Trần Khả Linh bỗng dâng lên cảm giác bất an.