Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 146: Mạt thế đến rồi (20)




Nhân viên nam ở quầy vẫn tươi cười như cũ, từ tốn nói, “Xin hãy đưa tôi thẻ tài khoản đoàn đội, để tôi kiểm tra xem các anh có đủ điều kiện để nhận nhiệm vụ không.”

Lương Quốc Hùng nhướng mày, một bên đưa thẻ một bên không vui nói, “Lại kiểm tra! Chúng tôi mà anh còn xa lạ à?!”

Nhân viên nhận lấy thẻ, mỉm cười đáp, “Tôi tất nhiên là biết mọi người, nhưng thủ tục thì vẫn không thể bỏ qua, hy vọng anh thông cảm cho.”

Sau khi đút thẻ vào một thiết bị, nhìn kết quả hiện trên máy tính, anh ta cười nói, “Là đoàn đội cấp A, đủ điều kiện để nhận.”

Trần Khả Linh nghe vậy thì nhìn kỹ một lượt, phát hiện tuy rằng bọn họ có bảy người đeo huy hiệu dị năng giả, nhưng chỉ có người vừa mở miệng là cấp hai trung giai hệ hỏa, những người khác một là cấp hai sơ giai, một là cấp một đỉnh, còn lại đều là cấp một cao giai.

Hóa ra chỉ cần như vậy đã được cấp A?

Lương Quốc Hùng hừ một tiếng, “Đương nhiên là đủ rồi! Nói chuyện dư thừa!”

Thái dương người nhân viên hơi nhảy lên, nhưng anh vẫn tươi cười nói, “Vâng, để tôi nhận nhiệm vụ cho các anh.”

“Khoan đã.”

Một giọng nói bỗng vang lên, ngăn lại hành động của anh ta.

Lương Quốc Hùng cùng các thành viên khác trong đội nhìn qua, nhíu mày không vui nhìn Vũ Minh Quân.

Nhưng không phải tất cả đều nhìn anh với ánh mắt bất thiện, Trần Khả Linh để ý thấy có một cô gái đứng cạnh Lương Quốc Hùng lúc vừa nhìn đến Vũ Minh Quân ánh mắt liền sáng rực lên, ẩn hiện một tia si mê yêu thích.

Trần Khả Linh tức khắc không vui, khoác lấy tay Vũ Minh Quân trừng cô ta, tuyên bố chủ quyền.

Phạm Quỳnh Hương còn đang say mê trước phong thái và dáng vẻ của Vũ Minh Quân, đột nhiên thấy cánh tay anh bị người bên cạnh lôi kéo, cô ta nhíu mày nhìn qua. Vừa thấy ánh mắt Trần Khả Linh dành cho mình, cô ta liền tức giận, hai mắt trừng chỗ tay hai người họ giao nhau như muốn đốt cháy nó.

Người đàn ông xuất sắc như vậy, phải thuộc về cô ta mới đúng!!

Vũ Minh Quân phát hiện động tác của Trần Khả Linh, hạ tầm mắt thì thấy cô đang tức giận trừng Phạm Quỳnh Hương, tâm tình nhất thời như bay lên, vui sướng cười khẽ, nhéo nhẹ bàn tay cô bảo, “Không cần ghen, chỉ yêu mình em mà thôi.”

Ngoại trừ Trần Khả Linh là vui vẻ nhìn anh cười tươi, và Phạm Quỳnh Hương là ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi, những người còn lại đều đen mặt, ngay cả đoàn đội Quân Linh cũng không nhịn được cảm thấy bất đắc dĩ.

“Này! Mày nghĩ mày đang làm cái gì đấy hả! Show ân ái? Lúc nãy mày nói ‘khoan đã’ là có ý gì?!” Lương Quốc Hùng tức giận nói.

Nhân viên nam cũng cảm thấy cạn lời, bỗng nhiên ngăn anh lại, không giải thích gì thì thôi, lại còn đi tán tỉnh bạn gái?



Vũ Minh Quân làm lơ Lương Quốc Hùng, nhìn qua nhân viên nam nói, “Tôi nghĩ anh không thể giao nhiệm vụ đó được đâu.”

Còn chưa để mọi người kịp phản ứng, Vũ Minh Quân đã quay sang nói với nhân viên nữ, “Chúng tôi muốn trả nhiệm vụ đặc biệt.”

“...Trả??” Nhân viên nữ sững người, không quá hiểu ý anh.

Những người này không phải chỉ mới lập đoàn đội thôi sao? Lấy đâu ra nhiệm vụ để trả? Lại còn là nhiệm vụ đặc biệt nữa chứ!

Vũ Minh Quân gật đầu, sau đó quay ra sau xòe tay ra trước mặt Ngô Khả Phương nói, “Cô đưa con viên tinh hạch con heo rừng đi.”

Ngô Khả Phương nhanh chóng đưa cho anh.

Vũ Minh Quân đặt viên tinh hạch đến trước mặt nhân viên, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh giải thích, “Trên đường đến đây chúng tôi gặp phải một con heo rừng biến dị hệ thổ. Bởi vì không biết nên không mang theo xác nó đến đây, nhưng viên tinh hạch này hẳn có thể làm vật chứng chứng minh lời tôi nói. Nếu còn cần chứng cứ, vậy các cô có thể cử người đến nhà nghỉ XX cách đây khoảng một trăm cây, ít nhất thì cũng sẽ tìm được dấu vết đánh nhau ở đó.”

“Không cần đến mức như vậy, xin đợi một chút,” nhân viên vội vàng cầm lấy viên tinh hạch rồi bỏ vào một chiếc máy.

Mấy giây sau, cô ta kinh ngạc trợn mắt, nhanh chóng lấy viên tinh hạch ra rồi trả lại cho Vũ Minh Quân, sau đó cười tươi nói, “Đúng là tinh hạch cấp ba đỉnh hệ thổ, như vậy nhiệm vụ này có thể xem như là do các anh hoàn thành. Xin hãy đưa cho tôi thẻ tài khoản để tôi cập nhật.”

“Không thể nào!” Lương Quốc Hùng khó tin hét lên, cay cú nhìn qua Vũ Minh Quân nói, “Bọn mày là ai?! Đoàn đội Quân Linh?? Cái tên này tao chưa nghe qua bao giờ, rõ ràng là đoàn đội mới, sao có thể giết biến dị thú cấp ba đỉnh được!!”

Trần Thái Liêm và Vũ Ngọc Mai khó chịu trừng mắt bĩu môi với hắn, Vũ Minh Quân thì lại vẫn thờ ơ như trước, đưa thẻ tài khoản ra. Sau khi cập nhật, nhân viên trả lại thẻ, có chút lấy lòng tươi cười nói, “Phần thưởng của nhiệm vụ này bao gồm một ngàn điểm cống hiến, năm ký lương thực và hai lít nước sạch. Điểm cống hiến tôi đã cập nhật vào thẻ rồi, còn lương thực và nước xin các anh đến trung tâm đổi thưởng để nhận. Nếu như các anh cần đổi thêm vật tư, sau này cũng có thể dùng điểm cống hiến để đổi ở đó. Ngoài ra, tuy rằng điểm cống hiến vẫn thiếu, nhưng vì các anh đã hoàn thành được nhiệm vụ đặc biệt nên cấp bậc đoàn đội đã chính thức được thăng lên hạng A. Chúc mừng các anh.”

“Hạng A?!” Lương Quốc Hùng và một số kẻ khác bên đoàn đội Liệt Hỏa kinh ngạc hô lên.

Bọn họ nheo mắt nhìn kỹ huy hiệu trước ngực mọi người, lúc này mới để ý, bọn họ vậy mà có những mười dị năng giả!

Tám người trong đó đã là cấp hai, thậm chí có hai người còn là cấp hai trung giai!!!

Không thể nào!! Đoàn đội Quân Linh này là từ đâu nhảy ra vậy?!!!

Lương Quốc Hùng đột nhiên ngước mắt nhìn lên chiếc tivi duy nhất được treo ngay phía trên hai quầy tiếp tân, quả nhiên thấy trên bảng xếp hạng, vị trí đoàn đội đệ nhất đã được thay đổi. Cái tên Liệt Hỏa đã bị đẩy xuống hạng hai, thay thế bằng cái tên Quân Linh!!

Tuy rằng điểm cống hiến của Liệt Hỏa cao hơn, nhưng vũ lực lại không bằng, cộng thêm bọn họ chưa nhận nhiệm vụ đặc biệt nào nên lúc này liền bị Quân Linh soán ngôi.

Bọn chúng bỗng nhiên từ đâu chui ra, cướp mất nhiệm vụ đặc biệt đầu tiên mà bọn họ quyết định nhận không nói, lại còn soán cả ngôi vị đoàn đội đệ nhất!!!

Lòng Lương Quốc Hùng tựa như núi lửa phun trào, hai mắt phẫn nộ trừng Vũ Minh Quân, tức đến đầu ngón tay cũng run rẩy chỉ mũi Vũ Minh Quân nói, “Mày cứ chờ đấy cho tao!!!”

Nói xong hắn hung hăng bỏ đi, những người khác vội vàng quay gót đi theo hắn. Phạm Quỳnh Hương có chút không nỡ nhìn qua Vũ Minh Quân, không ngờ lại thấy anh cúi đầu cười nói thân mật với Trần Khả Linh, hàm răng nhất thời chua loét như uống phải giấm, nghiến răng nghiến lợi bỏ đi.



Trần Khả Linh không khách khí hừ một tiếng.

“Đúng là bình giấm nhỏ, như vậy cũng ghen?” Vũ Minh Quân cười cười khẩy chóp mũi cô.

Trần Khả Linh nhăn mũi, đáp trả, “Phụ nữ còn ghen chứng tỏ còn để ý đến đàn ông đấy!”

Vũ Minh Quân bật cười, nhéo mũi cô.

“Khụ khụ khụ!”

Bên tai bỗng vang lên tiếng ho, Trần Khả Linh nghi ngờ nhìn qua, liền thấy hai bên cha mẹ đang nửa buồn cười nửa bất đắc dĩ nhìn hai người họ, hai gò má nhất thời đỏ lên.

“Chúng ta đi thôi, đừng đứng đây chặn đường người khác,” Vũ Khắc Minh cười cười rồi xoay người bước đi.

Trần Khả Linh càng thêm xấu hổ, đưa tay gãi mũi, lủi thủi đi theo sau mọi người. Vũ Minh Quân nhìn bộ dạng của cô không nhịn được mỉm cười, ánh mắt tràn đầy nhu tình dịu dàng.

“Hôm nay chúng ta mới đến, trước mắt cứ đi tham quan căn cứ đi, mai lại nhận nhiệm vụ, mọi người thấy thế nào?” Sau khi ra một bên đứng để tránh cản đường người khác, Trần Thái Nguyên đề nghị.

“Được đấy, anh tán thành,” Vũ Khắc Minh gật đầu.

“Vậy cũng được, ba ngày liên tục lên đường hẳn mọi người cũng mệt mỏi, vậy ngày hôm nay chúng ta cứ nghỉ ngơi đi,” Vũ Minh Quân chốt hạ.

“Thế thì mọi người cứ đi xung quanh đi, mẹ với cô Khả Phương qua trung tâm việc làm xem có gì thú vị không,” Trương Huyền Chi cười nói.

“Vậy cho con đi với,” Vũ Ngọc Mai cũng gia nhập hai người họ.

“Chúng tôi cũng cùng đi với hai chị,” Phạm Như, vợ Hoàng Trung mỉm cười nói.

Rất nhanh, cả đội chia làm hai nhóm, một bên qua trung tâm việc làm xem thử có công việc nào phù hợp không, bên còn lại thì đi xung quanh căn cứ để tìm hiểu thêm về địa hình và cách thức vận hành, quản lý của nơi đây, nhân tiện lấy luôn phần thưởng nhiệm vụ.

Trước giờ cơm tối, mọi người đều trở về nhà. Bởi vì còn cần phải quan sát nên hiện tại vật tư của hai nhà Vũ Trần và gia đình Hoàng Trung với Lê Hồng Anh vẫn được tách riêng, lúc này ăn cơm cũng là ai ăn của nhà người nấy.

Tám người Vũ Trần ngồi quây xung quanh bàn ăn, vừa ăn vừa nói về kết quả mình thu hoạch được chiều nay. Bên tham quan căn cứ thì nói cho những người còn lại biết về cơ cấu của căn cứ, còn bên tìm việc làm thì chia sẻ công việc mà mình đã nhận.

Lúc này Trần Khả Linh mới biết, Trương Huyền Chi đã nhận công việc ở nông trường, tiền lương là hai tinh hạch cấp một sơ giai một ngày, bao ăn hai bữa. Ngô Khả Phương cũng nhận một công việc ở trong nhà bếp, phụ trách chuẩn bị thức ăn cho người dân trong căn cứ, tiền lương tương tự với Trương Huyền Chi. Vũ Ngọc Mai cũng nhận việc, là cung cấp nước cho căn cứ, nhưng công việc của cô không cố định, lúc nào đến cung cấp cũng được, cung bao nhiêu trả bấy nhiêu.

Bên Hoàng Trung cũng đã tìm được công việc thích hợp, Hoàng Trung tham gia vào tổ đội kiến trúc - xây dựng của căn cứ, bởi trước mạt thế ông là kiến trúc sư. Phạm Như cũng kiếm một công việc trong nhà bếp giống Ngô Khả Phương. Còn bà nội thì vì tuổi đã cao, sau khi được mọi người khuyên nhủ thì không nhận việc nữa, chỉ ở nhà phụ trách mấy công việc lặt vặt hậu cần cho đoàn đội mà thôi.