Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 115: Sư phụ, chúng ta kết hôn đi! (18)




Tốc độ của Lưu Nhậm cực kỳ nhanh, tên tà tu còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy hắn xuất hiện ngay trước mặt mình, tròng mắt lập tức trợn lớn, nhưng trong đáy mắt lại không có quá nhiều sợ hãi. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, mũi kiếm đột nhiên đứng khựng lại, giống như bị một bức tường vô hình chặn lại, cách ngực trái hắn chỉ chưa đầy năm phân nhưng lại không tài nào nhích lên trước thêm được một ly.

Ngay sau đó, một xung lực mạnh mẽ từ trước người tên tà tu tỏa ra, đánh bật Lưu Nhậm ra sau.

Lưu Nhậm vốn đã có chuẩn bị từ trước nên vừa cảm nhận được có chuyện không ổn, hắn lập tức nhảy ra phía sau tránh né, nhưng cuối cũng vẫn bị lực lượng còn dư lại của nó đẩy lùi vài bước mới có thể đứng vững.

"Sư huynh, ngươi có sao không?" Một số đệ tử đứng gần hắn sốt sắng hỏi han.

Sắc mặt Lưu Nhậm cực kỳ không tốt, tối tăm nhìn tên tà tu kia, hay nói đúng hơn là sơn động ở phía sau lưng hắn.

Lực lượng vừa rồi, ít nhất cũng phải từ một người đã có tu vi ở Nguyên Anh hậu kỳ!

"Thế nào? Chẳng lẽ vẫn không chịu xuất hiện sao?" Lưu Nhậm cười lạnh.

"Haha... Nếu ngươi đã nhiệt liệt cho mời như vậy, ta sao có thể không nể mặt được."

Từ trong sơn động, một người nam nhân bước ra.

So sánh với tên tà tu lúc trước, trông hắn ác liệt nguy hiểm hơn nhiều, tựa như vì hắn đã làm qua vô số chuyện ác nên mới tướng từ tâm sinh vậy.

Vừa thấy hắn, đừng nói là Lưu Nhậm mà toàn bộ đám đệ tử còn lại đều trở nên khẩn trương, sởn cả gai ốc, bàn tay nắm kiếm siết chặt đến mức nổi đầy gân xanh, bởi vì bọn họ không tài nào nhìn thấu được tu vi của hắn!

"Thế nào? Các ngươi năm lần bảy lượt mời ta ra, vậy sao lúc này lại sợ hãi như vậy, hửm?" Hắn xoa vặn cổ tay, mỉa mai ngả ngớn nói.

Lưu Nhậm trầm mặt, trông cực kỳ nghiêm túc và đáng sợ hạ giọng ra lệnh, "Minh Hải, Vũ Thông, Cát Ly, các ngươi theo ta. Những người còn lại, lấy tốc độ nhanh nhất đánh bại tên Kim Đan kỳ kia."

"Rõ!"

"Rõ!"

"Rõ!"

Các đệ tử đồng loạt đáp, sau đó theo phân công của hắn mà lao về phía hai tên tà tu.

Ngoài Lưu Nhậm đã lên được đến Nguyên Anh sơ kỳ, chín người còn lại đều đang ở Kim Đan kỳ, trong đó Minh Hải là ở Kim Đan đỉnh, Vũ Thông và Cát Ly ở Kim Đan hậu kỳ, sáu người còn lại thì chia đều, ba người ở Kim Đan trung kỳ và ba người ở Kim Đan sơ kỳ.

Lưu Nhậm là người có tu vi cao nhất nên dẫn đầu tấn công tên tà tu Nguyên Anh kỳ. Lúc thấy bốn người họ vọt đến, hắn ta cười khẩy, triệu hồi ra một thanh đao rồi thong dong nâng đao lên, cản trở lại một đòn của Lưu Nhậm.

Ngay khoảnh khắc thanh kiếm va chạm với thanh đao, Lưu Nhậm cảm nhận được một phản lực mạnh mẽ đánh dội ngược về phía mình, sau đó lập tức bị đẩy lùi ra sau.



Cổ tay cầm kiếm của hắn ẩn ẩn nhói đau, khẽ run nhẹ lên.

Lưu Nhậm nhìn tên tà tu, sắc mặt trầm đến mức có thể nhỏ nước.

Hắn ta không phải Nguyên Anh hậu kỳ, mà đã là Nguyên Anh đỉnh rồi! Chỉ thiếu một bước liền lên đến Xuất Khiếu kỳ!

Chết tiệt! Không ngờ tin tức bọn họ tra được lại sai lệch nhiều như vậy!

Lưu Nhậm hơi liếc mắt qua nhìn Lãnh Quân, thấy hắn chỉ đứng ở phía sau quan sát trận đấu, không hề có ý định nhúng tay, Lưu Nhậm liền mím môi, khẽ cắn răng, lại tiếp tục cầm kiếm xông lên.

Không cần phải sợ, sư thúc tổ nhất định sẽ không thấy chết không cứu!

Minh Hải, Cát Ly và Vũ Thông cũng nhanh chóng lao lên, dây dưa với tên tà tu để giúp Lưu Nhậm tranh thủ được cơ hội đánh lén hắn. Nhưng cách biệt tu vi quá lớn, bọn họ tuy rằng có những bốn người cũng không chiếm được ưu thế gì.

So với bên này, bên kia lại dễ thở hơn một chút. Thứ nhất là vì bọn họ có những sáu người, thứ hai là vì tên tà tu kia dù sao cũng chỉ ở Kim Đan đỉnh, cách biệt tu vi tự nhiên không bằng, nên hắn ta gặp nhiều khó khăn hơn so với đồng đội của mình.

Vương Hiểu Linh đứng ở phía xa quan sát, thời gian dần trôi qua, xu hướng của trận đấu cũng ngày càng rõ hơn. Tên tà tu Kim Đan kỳ ngày càng thất thế, nhìn tình hình thì hẳn không qua quá lâu sẽ bị nhóm đệ tử đánh bại. Nhưng bên còn lại thì không khả quan như vậy, tà tu tuy phải đấu với bốn người nhưng vẫn xoay sở được rất tốt, tình hình trận đấu khá cân bằng, thậm chí đôi lúc còn hơi nghiêng một chút về phía tên tà tu.

Nhưng hắn ta thực ra lại không lạc quan như vậy, bởi vì đồng đội của hắn không sớm thì muộn cũng sẽ bị đánh bại. Hiện tại hắn ta còn có thể đối kháng với bốn tên đệ tử, nhưng nếu biến thành mười tên, hắn ta liền chỉ có thể bó tay chịu trói!

Thật không ngờ, tên kia lại vô dụng đến vậy!

Hắn không thể bị tiêu diệt được, nhất định phải tìm ra biện pháp!

Tên tà tu đưa mắt nhìn xung quanh, chợt nhận ra còn có hai người đang đứng ở phía xa quan sát trận đấu, là một nam một nữ. Tên nam nhân thì hắn không nhìn ra có linh lực dao động, còn nữ nhân kia thì tu vi chỉ ở Tâm Động kỳ.

Đến nơi này để truy bắt bọn hắn, lại còn đi chung với nhóm đệ tử Thiên Kiếm tông, hắn ta tuyệt đối không cho rằng tên nam nhân kia sẽ thực sự không có tu vi, ánh mắt liền chuyển sang Vương Hiểu Linh.

Mặc dù hắn không quá rõ ràng tầm quan trọng của nàng với bọn họ, nhưng hắn chỉ có thể đánh cược một phen!

Lúc này hắn không hề biết rằng, nếu như bản thân lựa chọn chạy trốn, số phận của hắn có lẽ đã khác.

Nhân lúc bọn họ không chú ý, từ trong nhẫn trữ vật, hắn ta lấy ra một viên đạn khói rồi ném xuống đất.

Trong nháy mắt, khói đen dày đặc lan tỏa khắp xung quanh, cản trở tầm nhìn của mọi người.

Bốn người Lưu Nhậm căng thẳng một trận, lo sợ hắn ta sẽ nhân dịp này mà đánh lén, vội vàng chạy ra khỏi phạm vi bị khói bao phủ.

Lãnh Quân ở phía sau theo dõi trận đấu, lúc thấy tên tà tu tung ra đạn khói, hắn chưa nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn ta muốn đánh lén hoặc là chạy trốn. Đến khi nhận ra được phương hướng mà tên tà tu đang lao đến là hướng nào, Lãnh Quân mới giật mình hốt hoảng, khuôn mặt vẫn luôn lãnh đạm tự tại nay như bị nứt toạc, vỡ nát ra, trong đáy mắt hiện lên nồng đậm sợ hãi.

Lãnh Quân không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể lập tức đưa ra phản ứng, vọt thẳng đến trước mặt Vương Hiểu Linh.



Lúc Vương Hiểu Linh thấy tên tà tu kia phóng đến chỗ mình, nàng thực ra chỉ giật mình đôi chút, sau đó đã bình tĩnh trở lại, bởi vì trước đó Lãnh Quân đã đưa nàng mảnh ngọc bội kia. Nó chính là một món thánh khí có chức năng phòng thủ, cho dù là Xuất Khiếu đỉnh cũng không thể giết chết được nàng chứ nói gì đến một tên Nguyên Anh kỳ như hắn.

Nhưng Lãnh Quân lại đã quên mất điều này, trong lúc hoảng sợ, hắn chỉ hành động theo bản năng, vội vàng chạy đến che chở cho nàng.

Lãnh Quân đột ngột xông đến, tên tà tu kia bị bất ngờ, nhưng hắn cũng không dừng lại mà thay đổi ý định ban đầu, chuyển mục tiêu sang Lãnh Quân.

Lãnh Quân lúc này đã vô cùng phẫn nộ, ánh mắt nhìn hắn ta lạnh lẽo như nhìn người chết, khiến hắn ta bất giác sợ điếng người, trong một khoảnh khắc bỗng sinh ra ý định chạy trốn. Lãnh Quân vận linh lực, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn ta, đương lúc hắn ta còn đang kinh sợ chưa kịp phản ứng, Lãnh Quân đánh một chưởng vào đan điền hắn.

Tên tà tu liền bay vụt ra sau như diều đứt dây, chỉ đến khi va vào một thân cây mới có thể dừng lại. Nhìn thân cây nọ bị hắn đâm đến gãy đôi cũng đủ để thấy được mới vừa rồi Lãnh Quân đã sử dụng bao nhiêu lực lượng.

Tên tà tu liên tục phun ra ba ngụm máu lớn mới có thể ngừng, hắn ta bất lực và tuyệt vọng nằm ở trên đất, bàn tay ôm lấy đan điền. Trông hắn tựa như vừa bị người rút đi toàn bộ sinh lực, trong nháy mắt liền trở nên già nua vô lực.

Bốn người Lưu Nhậm vừa bước ra từ đám khói liền chứng kiến một cảnh này, nhất thời sững sờ không thể động đậy. Sáu vị đệ tử còn lại cũng đã đánh bại tên tà tu kia, đồng loạt liếc mắt nhìn qua, lập tức cũng bị cảnh tượng trước mắt trấn trụ.

Cả người Lãnh Quân tỏa ra một mạt dày đặc sát khí, tựa như quỷ từ địa ngục bước ra. Hắn cầm Tử Sát kiếm trên tay, thong thả từng bước đi về phía tên tà tu Nguyên Anh kỳ.

Mỗi bước đi của Lãnh Quân tựa như từng chùy nện vào tâm hắn.

Hắn ta yếu ớt nằm trên đất, cố gắng giương mắt nhìn Lãnh Quân, từng hơi từng chữ gặng hỏi, "Ngươi... là ai...?"

Đáp lại hắn là một kiếm chặt đứt tay phải.

Hắn ta đau đớn gầm lên một tiếng, tiếng hét tuy không lớn, bởi vì hắn lúc này đã không còn bao nhiêu sức lực, nhưng ai nấy đều nghe ra được sự thống khổ của hắn.

Lãnh Quân không biến sắc mặt, nâng kiếm lên, lại chém đứt tay trái của hắn.

Sắc mặt hắn ta hiện đã trắng nhợt không còn chút máu, hơi thở lúc nông lúc sâu tựa như có thể tắt thở bất kỳ lúc nào, trong miệng phát ra từng tiếng rên khẽ yếu ớt, giống như cá nằm trên thớt chỉ có thể tùy ý Lãnh Quân chém giết.

Toàn bộ đám đệ tử Thiên Kiếm tông lúc này đều sợ điếng người, hoàn toàn không thể tin nổi vào mắt mình nữa.

Đối với tà tu, từ trước đến giờ bọn họ đều luôn gặp kẻ nào giết kẻ đó, rất hiếm khi hành hạ bọn chúng như vậy. Huống chi Lãnh Quân bình thường đạm nhạt, ít có cảm xúc, cũng ít có thứ gì có thể tác động đến hắn; vậy mà lúc này, ánh mắt hắn lại lạnh băng tràn đầy sát khí, khuôn mặt như bị bóng tối bao trùm, toàn thân tràn đầy lệ khí tựa như ác quỷ.

Nếu không ai biết hắn nhìn đến hắn lúc này, cho rằng hắn là tà tu, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.

Lưu Nhậm sững sờ nhìn Lãnh Quân, trong mắt mang theo kinh hãi cùng lo lắng.

Sư thúc tổ lúc này thật quá khác biệt so với ngày thường, thực giống như...

...Đã lâm vào tâm ma!