Vương Hiểu Linh hơi ngẩn người khi thấy hắn lúng túng ho khan, hai giây sau nàng mới nhận ra mình vừa làm gì, khuôn mặt tức khắc đỏ bừng lên, trở nên xấu hổ lúng túng còn hơn cả hắn.
Thấy nàng như vậy, bỗng nhiên Lãnh Quân lại cảm thấy có chút buồn cười, ôn hòa nói, “Ngươi mặc bộ này trông rất đẹp.”
Được hắn khen ngợi, Vương Hiểu Linh càng thêm xấu hổ, có chút ngại ngùng cười, “Đa tạ sư phụ.”
“Còn thích bộ nào không? Hôm nay ta đều sẽ mua tặng ngươi.”
Hai mắt nàng lập tức sáng lên, nhưng ngay sau đó lại đã ảm đạm xuống, lắc đầu nói, “Không cần đâu, dù sao phần lớn thời gian ta đều sẽ ở trong tông môn, ít khi có dịp được mặc.”
Lãnh Quân hơi cười, mang theo kiêu ngạo và dung túng nói, “Ở trong tông môn thì sao chứ? Ngươi thích mặc gì liền mặc đó, ta xem có ai dám nói gì ngươi.”
Vương Hiểu Linh kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ đến hắn còn có một mặt bá đạo như vậy.
Lãnh Quân lại cho rằng nàng không tin, mở miệng giải thích, “Ngươi tuy rằng là quan môn đệ tử, nhưng xét theo vai vế thì lại là sư muội của tông chủ và các trưởng lão, sư cô của các đệ tử. Nói cách khác, ngươi tuy là đệ tử nhưng cũng đồng thời là trưởng bối trong tông môn, ngày thường không mặc đồng phục của tông môn cũng không sao.”
Nghe thấy hắn nói hai từ ‘trưởng bối’, khóe miệng nàng hơi giật nhẹ. Nhưng nàng lại biết những gì hắn nói là sự thực, liền cố gắng nhìn sang các mặt tích cực mà vai vế ‘trưởng bối’ này mang lại, tâm trạng nhanh chóng trở nên tốt hơn.
“Hảo, vậy để ta chọn thêm một vài bộ nữa!”
Vương Hiểu Linh cong mắt cười, sau đó chạy lại các gian treo y phục tìm kiếm những bộ khác phù hợp với mình.
Chưởng quầy cũng tít mắt cười chạy theo sau nàng. Tuy rằng hai người này chỉ mua các loại y phục đẹp mắt nhưng lại một hơi mua liền mấy bộ, lời lãi cộng lại tự nhiên sẽ cao hơn hẳn so với chỉ mua một bộ y phục có chức năng phòng thủ, khiến cho hắn như mở cờ trong bụng, đối với Vương Hiểu Linh càng thêm ân cần săn sóc.
Cuối cùng, khi rời khỏi cửa hàng, trên người Vương Hiểu Linh vẫn mặc bộ y phục hồng phấn kia, nhưng trong nhẫn trữ vật lại dư ra bộ đồng phục ban đầu nàng mặc, và thêm những ba bộ y phục mới.
Mua xong y phục, Vương Hiểu Linh cùng Lãnh Quân tiếp tục đi dạo xung quanh, không hề biết rằng ở phía sau họ tầm vài trăm mét, có một người đang sững sờ nhìn bọn họ.
“Sư huynh, sao vậy?” Người bên cạnh thấy hắn ngẩn người chăm chăm nhìn về một hướng thì tò mò nhìn qua, nhưng lại không thấy có gì kỳ lạ thì lo lắng hỏi, “Chẳng lẽ có tà tu xuất hiện?”
Nghe hắn gọi, Lưu Nhậm nháy mắt hồi thần, nở nụ cười lắc đầu nói, “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Nói xong hắn liền nhấc chân rời đi, vị sư đệ kia phải mất vài giây mới kịp phản ứng lại, vội vàng đuổi theo sau.
Lưu Nhậm trầm mặc đi ở trên đường, chuyện hỏi thăm và tra xét tung tích của tà tu tạm thời đều để cho nhóm sư đệ sư muội đi làm, trong đầu hắn lúc này chỉ còn lại hình ảnh mình vừa mới nhìn thấy ban nãy.
Nếu như hắn không quen biết bọn họ, ở ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hai người họ, hắn vẫn sẽ cho rằng bọn họ là quan hệ sư đồ sao?
Lưu Nhậm cố gắng tự thuyết phục bản thân mấy lần, nhưng rốt cuộc vẫn là không được.
Ánh mắt và nụ cười mà bọn họ dành cho đối phương, thực ra càng khiến hắn liên tưởng đến một loại quan hệ khác.
Là quan hệ luyến ái.
*
Mấy ngày sau đó, Lãnh Quân đều đưa Vương Hiểu Linh ra ngoài dạo chơi, ghé vào các cửa hàng trang sức giày dép khác nhau, chỉ riêng có cửa hàng vũ khí và đan dược là không vào.
Bởi vì Lãnh Quân chướng mắt với đẳng cấp của bọn chúng.
Buổi trưa mấy ngày này bọn họ cũng không ăn ở trong quán trọ mà đến tửu lâu, nơi đó chuyên chế biến những món ăn được làm từ thịt các loại yêu thú có trong Vạn Vạn lâm. Một nửa nguyên liệu là do chính nhân viên của tửu lâu săn bắt, một nửa còn lại là mua từ đoàn lính đánh thuê và người tu đạo. Một số yêu thú cấp bậc quá thấp, không thể dùng để luyện khí hoặc luyện đan, sau khi rời khỏi Vạn Vạn lâm họ sẽ đem đến đây bán để kiếm thêm chút tiền.
Vì vậy nên thực đơn ở đây rất phong phú và đa dạng, hương vị cũng ổn, Lãnh Quân biết nàng thích ăn ngon nên dẫn nàng đến đây để thử thêm nhiều món lạ.
Lúc Vương Hiểu Linh nhìn thực đơn thấy trong đó không chỉ có mấy loại thịt thông dụng như gà, chim, heo, rắn mà còn có cả những loài động vật to lớn hung dữ như hổ, báo, sói, hay mấy loại côn trùng bò sát, trong đầu nàng chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
Còn may, bọn họ còn chưa ‘độc lạ’ đến mức phục vụ món Hỏa Tích, nếu không nàng thề nàng sẽ không bao giờ đến đó nữa.
Bởi vì mọi người đến đây là vì Vạn Vạn lâm, rất ít khi ở lại lâu nên nơi này không quá rộng rãi sầm uất, quanh đi quẩn lại chỉ có vài cửa hàng, chỉ cần hai ba ngày Vương Hiểu Linh và Lãnh Quân đã đi thăm được hầu hết mọi nơi, khiến nàng bắt đầu cảm thấy có chút chán.
Cũng may, đám Lưu Nhậm không mất quá lâu đã tìm được tung tích của tên tà tu kia, tối hôm thứ năm liền tập hợp nhóm đệ tử đi đến sào huyệt nơi bọn chúng đang ẩn nấp để truy bắt.
Lãnh Quân tuy đạm mạc nhưng hắn vẫn rất có trách nhiệm với thân phận và địa vị của mình, lúc này cũng không ở lại quán trọ mà đi theo nhóm Lưu Nhậm, lỡ như tình huống có vượt ra ngoài dự đoán thì hắn còn có thể kịp thời ra tay cứu giúp.
Lưu Nhậm cũng rõ rất có khả năng tin tức bọn họ thu được bị thiếu sót hoặc sai lệch, nếu không sư mẫu cũng đã không bảo hắn mang theo nhiều sư đệ sư muội như vậy chỉ để đối phó một tên tà tu Kim Đan kỳ. Nay biết Lãnh Quân cũng sẽ đi theo, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu Lãnh Quân tính để Vương Hiểu Linh ở lại quán trọ, nhưng sau khi bị nàng bám riết không tha đòi đi theo, lại cũng lo sợ để nàng ở lại một mình sẽ gặp nguy hiểm, cuối cùng hắn thay đổi ý định, đồng ý cho nàng đi cùng.
Sào huyệt mà nhóm Lưu Nhậm điều tra ra được nằm ở trong Vạn Vạn lâm, cách khu dân cư địa phương sinh sống tầm bảy dặm về hướng Tây Bắc. Vạn Vạn lâm tuy trải dài nhưng phần lớn mọi người chỉ ra vào từ một vài lối đi cố định, các hàng quán cũng chỉ mọc lên ở xung quanh những lối đi này. Chỗ mà tên tà tu kia ẩn nấp tuy ở ven rừng nhưng lại không thuộc địa phương thường xuyên có người ra vào, nên nếu nói nơi đó kín đáo thì cũng không đúng, nhưng không kín đáo thì lại không phải.
Vương Hiểu Linh đi theo Lãnh Quân và đám đệ tử Thiên Kiếm tông đến nơi đó, lúc cách cửa hang động tầm vài trăm mét, Lãnh Quân ra hiệu cho nàng đứng lại, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một mảnh ngọc bội rồi đeo lên cổ nàng, ân cần dặn dò.
“Ngươi đứng ở đây quan sát là được, không cần tiến lại gần, sẽ rất nguy hiểm, biết chưa?”
Nghe giọng điệu hắn như đang dặn dò trẻ con, Vương Hiểu Linh có chút dở khóc dở cười, ngoan ngoãn gật đầu, “Ta biết rồi, ngài cứ yên tâm.”
Lãnh Quân hài lòng gật đầu, vỗ nhẹ đầu nàng, sau đó theo sau đám đệ tử tiến gần đến trước sơn động.
Lưu Nhậm làm sư huynh, rất có trách nhiệm tự mình dẫn đầu dò đường, chín vị sư đệ sư muội tay cầm vũ khí cẩn thận bước theo sau hắn, mắt luôn cảnh giác quan sát tình hình xung quanh.
Lúc bọn họ đến trước cửa động tầm một mét đổ lại, Lưu Nhậm tựa như phát hiện ra gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi hốt hoảng hét lớn, “Cẩn thận!!”
Một giây sau, mặt đất dưới chân bọn họ bỗng nổ tung.
Toàn bộ nhóm đệ tử đều bị xung lực của vụ nổ đánh văng ra xung quanh, chỉ có Vương Hiểu Linh vì ở xa nên không bị ảnh hưởng, và Lãnh Quân phản ứng nhanh nhạy đã sớm lui ra sau nên tránh thoát được.
Lưu Nhậm phất tay áo, toàn bộ khói bụi bị hắn thổi bay. Hắn quay đầu nhìn đám đệ tử lo lắng hỏi, “Các ngươi có sao không?”
“Chúng ta không sao, sư huynh đừng lo.”
“Chúng ta vẫn ổn, sư huynh không sao chứ?”
Bọn họ thay nhau trả lời hắn.
Cũng may lúc nãy có Lưu Nhậm cảnh báo, tuy bọn họ không kịp tránh thoát nhưng ít nhất cũng kịp tự bảo vệ bản thân, không bị vụ nổ vừa rồi làm cho bị thương.
“Hahaha, những mười hai vị đệ tử của Thiên Kiếm tông đến truy bắt một kẻ mới ở Kim Đan kỳ như ta, thực là vinh hạnh a.”
Đương lúc bọn họ còn đang hỏi han lẫn nhau, một âm thanh khàn khàn ngạo mạn vang lên, từ trong sơn động, một bóng người dần dần xuất hiện.
Diện mạo của hắn rất phổ thông, chính là loại nhìn qua sẽ không cho rằng hắn có gì đặc biệt hay nguy hiểm, nhưng âm thanh của hắn lại có chút khàn khàn ác độc. Lúc nhìn thấy bộ dạng chật vật của nhóm Lưu Nhậm, hắn không khách khí bật cười sảng khoái.
Đám đệ tử đều bị thái độ của hắn chọc điên, có vài người tính tình nóng nảy đã cầm kiếm lên, muốn hướng hắn ra tay, chỉ là cuối cùng lại bị Lưu Nhậm ngăn lại.
“Sư huynh?” Hắn ta khó hiểu nhìn qua Lưu Nhậm.
Lưu Nhậm lắc đầu, “Các ngươi đều bình tĩnh một chút, không được tùy tiện hành động.”
Người kia không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng ngại với địa vị của Lưu Nhậm, hắn đành nghiến răng lui xuống.
“Hahaha, Thiên Kiếm tông mà lại hèn nhát như vậy sao? Thế nào? Không dám tấn công ta?” Tên tà tu vừa cười vừa dang hai tay ra, trông bộ dáng cực kỳ gợi đòn.
Lưu Nhậm trầm sắc mặt, cười lạnh, “Hèn nhát? Từ này phải dành cho các ngươi mới đúng. Trốn trốn tránh tránh làm gì? Thế nào? Không dám nghênh diện với chúng ta?”
Thấy hắn dùng câu từ của mình để đáp lại, tên tà tu kia cũng không tức giận, cười cười nói, “Ngươi nói cái gì, ta không hiểu.”
“Vậy làm cho ngươi hiểu là được!” Vừa nói, Lưu Nhậm vừa vung kiếm, lao vọt đến trước mặt hắn.