Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 103: Sư phụ, chúng ta kết hôn đi! (6)




Lời nói vừa dứt, Vương Hiểu Linh liền không khống chế được biểu cảm, thất thố trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn xuống Ly Băng kiếm trong tay.

Nếu Ly Băng kiếm vốn nên là vũ khí bản mạng của Lãnh Quân, vậy tại sao nó lại nằm ở nơi này, lại còn chủ động ký kết khế ước với nàng?

Biểu cảm của nàng quá rõ ràng, Lãnh Quân không thể không hỏi, "Sao vậy?"

Vương Hiểu Linh hơi cắn môi, rốt cuộc ỷ vào hắn là thiên định nhân duyên của thân thể này, không sợ hỏi ra, "Đệ tử nghe nói, Ly Băng kiếm hẳn nên là vũ khí bản mạng của ngài?"

Đáy mắt Lãnh Quân chợt lóe lên, lại quá nhanh quá nhạt, Vương Hiểu Linh chưa kịp nắm bắt thì đã biến mất. Hắn gật đầu, thong thả giải thích, "Bên ngoài đúng là đồn như vậy, nhưng thực ra không phải."

Hắn xòe tay, một thanh kiếm đột nhiên hiện ra, "Đây mới là vũ khí bản mạng của ta."

Vương Hiểu Linh nhìn thanh kiếm trôi nổi ở phía trên tay hắn, nhận ra đây chính là thanh kiếm ba ngày trước hai người đã ngự kiếm phi hành đi gặp tông chủ Chương Hiển.

"Đây..." Vương Hiểu Linh ngẩn người ngắm thanh kiếm.

Thanh kiếm này so sánh với Ly Băng kiếm thì trông dày hơn nặng hơn, khí thế cũng cường hãn hơn, không giống như Ly Băng kiếm có phần tinh xảo thanh lệ. Thân kiếm tuy có tính sáng bóng nhưng màu sắc khá trầm, tựa như huyền thiết lại tựa như không phải. Chính giữa thân kiếm, chạy dọc từ đuôi kiếm đến mũi kiếm là một đường màu tím, Vương Hiểu Linh nhìn kỹ thì phát hiện đường chỉ tím này phát ra ánh sáng lập lòe như có như không. Chất liệu của chuôi kiếm nhìn qua thì có vẻ tương tự với Ly Băng kiếm, chỉ là có màu đen tuyền, lại tỏa ra tử quang nhàn nhạt.

"Nó gọi Tử Sát."

Nghe hắn giới thiệu, Vương Hiểu Linh nhìn sang Lãnh Quân, hắn mặc một thân y phục thuần sắc trắng thêu họa tiết chìm phức tạp, khí chất toàn thân thanh lãnh đạm nhạt, tựa như trích tiên không hỏi thế sự nhân gian.

Lại nhìn qua thanh kiếm Tử Sát trầm trầm có chút nặng nề, khí thế cường hãn, so sánh với thanh Ly Băng nhẹ nhàng và có phần tinh xảo trong tay nàng... Sao dù có nhìn thế nào thì nàng vẫn cảm thấy thanh kiếm Ly Băng này hợp với hắn hơn nhỉ?

Lãnh Quân nhận ra nàng đang vu vơ suy tư, mở miệng giải thích, "Thực ra, vũ khí bản mạng của ta chỉ có Tử Sát, nó cũng là một thanh thần khí, nhưng lúc ta ký khế ước với nó thì nó đang bị thương quá nặng, phải mất thời gian rất dài để tu bổ và hồi phục. Thân phận của ta đặc biệt, khó tránh khỏi có kẻ thù, nếu để đối phương biết vũ khí bản mạng của ta bị trọng thương, lợi dụng điểm này để làm ra chuyện gì bất lợi thì cả ta và nó đều sẽ gặp nguy hiểm. Lúc đó ta lại vừa vặn bắt được Ly Băng kiếm, liền lợi dụng nó làm tấm mộc bảo hộ Tử Sát. Dạo gần đây Tử Sát mới vừa hồi phục hoàn toàn, ta liền đem Ly Băng cất vào trong này."

Vương Hiểu Linh kinh ngạc nghe hắn giải thích, không ngờ hóa ra tất cả mọi người trong tu tiên giới đều bị hắn lừa như vậy.

"Sư phụ, ngài còn nói vận khí của ta không tồi, rõ ràng vận khí của ngài mới không tồi có được không? Một hơi liền có được hai thanh thần khí!"

Lãnh Quân hơi cong khóe môi, không đáp lời.

"Nhưng vậy cũng tốt, hiện tại mới tiện lợi đệ tử, hì hì," Vương Hiểu Linh tươi cười cầm Ly Băng kiếm trong tay, thích ý không buông.



Ly Băng kiếm tựa như hiểu được tâm tình của nàng, cũng rung lên nhè nhẹ.

Lãnh Quân gật đầu, không phản đối lời nàng nói, "Nếu đã chọn được vũ khí liền ra ngoài thôi."

Lúc ra đến bên ngoài, Lãnh Quân nâng tay búng một cái, cấm chế bao trùm bên ngoài tây viện liền được khởi động. Trên đường trở về, hắn mở miệng dặn dò, "Tu vi của ngươi hiện tại quá thấp, không được để lộ ra ngươi có thần khí, nếu không sẽ mang họa vào người. Ở trong tông môn thì có thể tùy ý sử dụng, nhưng một khi ra ngoài thì cần phải cẩn trọng. Nếu như vì nguyên nhân nào đó mà để lộ, nhất định phải trước nhất báo cho ta biết, nhớ rõ?"

Ở trong Thiên Kiếm tông có thể tùy ý sử dụng, không phải là vì hắn toàn tâm toàn ý tin tưởng vào nhân phẩm của tông nhân, mà là vì không phải ai cũng có thể nhận ra Ly Băng kiếm. Hắn trước giờ ít xuất đầu lộ diện, người nhìn đến được bộ dáng của Ly Băng kiếm liền càng ít, trong tông môn cũng chỉ có tông chủ và các trưởng lão là thấy qua. Mà bọn họ thì Lãnh Quân lại tin tưởng sẽ không có tâm và cũng không có gan đánh chủ ý lên đầu đồ đệ của hắn.

Nhưng ở bên ngoài thì lại khác, cho dù đối phương chưa từng thấy qua Ly Băng kiếm thì chỉ cần có mắt nhìn, hoặc có tu vi cao một chút là có thể nhìn ra được sự khác biệt của nó. Không phải ai cũng thiện lương, rất nhiều người chỉ cần có một tia nghi ngờ liền sẵn sàng ra tay cướp đoạt.

"Đệ tử nhớ rõ, thỉnh sư phụ yên tâm," Vương Hiểu Linh nghiêm túc gật đầu nói.

Biết nàng nghe lọt lời mình, Lãnh Quân gật đầu, thấy đã đến khoảnh sân lúc sáng thì nói, "Ngươi lên thực hiện một lần cho ta xem thử."

"Vâng."

Vương Hiểu Linh bước ra giữa sân, đứng đối diện với hắn, sau đó cầm Ly Băng kiếm trong tay, bắt đầu thi triển kiếm pháp mà nàng đã học nằm lòng ba ngày qua.

Từ đầu đến cuối, Lãnh Quân chỉ đứng ở một chỗ quan sát, không nói một lời.

Đến khi kết thúc, Vương Hiểu Linh thu kiếm lại, có chút hồi hộp lẫn mong chờ nhìn hắn.

Nhìn ra được tâm tình của nàng, Lãnh Quân không keo kiệt gật đầu khen ngợi, "Không tồi," hắn chậm rãi tiến đến trước mặt nàng, vừa đi vừa nói, "Nhưng vẫn có một số chỗ không đúng lắm nên chưa phát huy được tối đa. Ngươi làm lại một lần nữa, ta sẽ sửa lại cho ngươi."

Vương Hiểu Linh hơi mím môi, gật đầu, sau đó lại nghiêm túc nâng kiếm lên, thi triển lại kiếm pháp.

Thực hiện đến động tác thứ năm, Lãnh Quân đột nhiên nói, "Bước này, cổ tay phải cần cong hơn nữa, kiếm đặt thẳng, trọng tâm hạ thấp một chút."

Vương Hiểu Linh vội vàng sửa theo lời hắn, nhưng Lãnh Quân lại lắc đầu, "Không phải như vậy."

Vương Hiểu Linh không rõ không đúng chỗ nào, chỉ có thể thử thay đổi vị trí tay và chân, nhưng hắn vẫn lắc đầu.

Trong lúc nàng còn đang bối rối, Lãnh Quân bỗng tiến lại đứng ra phía sau nàng, sau đó đưa tay lên cầm lấy cổ tay nàng điều chỉnh một chút, "Phải cầm như thế này."



Hắn đứng ngay sát sau lưng nàng, lúc nói chuyện, hơi thở lành lạnh thanh u nhè nhẹ phả lên tai nàng, khiến tâm nàng bỗng có chút rộn ràng, nhịp tim tăng nhanh, hai gò má nhanh chóng ửng đỏ.

Lãnh Quân lại không hay biết gì, điều chỉnh cổ tay cho nàng xong thì bàn tay dịch chuyển xuống đặt lên eo nàng, hơi dùng lực ấn xuống. Vương Hiểu Linh ngượng ngùng lại bối rối, cực lực phối hợp với hắn để nhanh chóng điều chỉnh cho đúng.

Thấy nàng đã vào đúng tư thế, Lãnh Quân hài lòng buông nàng ra, bước ra xa vài bước để chừa không gian cho nàng dễ dàng hành động.

Lúc này hắn mới nhìn đến khuôn mặt nàng, phát hiện gò má nàng ửng hồng thì ngạc nhiên, hơi nhướng mày hỏi, "Sao mặt ngươi đỏ vậy? Nóng sao? Không thể nào, nơi này rất gần Huyền Băng động mà?"

Nhìn thấy trong mắt hắn đơn thuần chỉ có nghi hoặc, không rõ và lo lắng, Vương Hiểu Linh vừa rối vừa ngượng, vội qua quýt nói, "Ta không sao, ngài đừng quan tâm. Sư phụ, ngài xem ta thực hiện động tác này đã đúng chưa?"

Lãnh Quân không nghi ngờ gì, thay đổi hướng chú ý, gật đầu nói, "Ân, ngươi tiếp tục đi."

Vương Hiểu Linh lén lút thở phào một hơi, tiếp tục huơ kiếm trong tay.

Từ đầu đến cuối bộ kiếm pháp, không tính lần đầu tiên thì nàng còn sai thêm ba chỗ, mà lần nào Lãnh Quân cũng đều tự nhiên như không tiến lên cầm tay ôm eo chỉnh sửa cho nàng, hại nàng không khống chế được mà đỏ mặt, nhiệt độ toàn thân cũng lúc lên lúc xuống.

Vậy mà hắn còn một bộ dạng vô tội hỏi nàng tại sao vẫn đỏ mặt, có phải lạnh quá nên cảm mạo rồi không, khiến Vương Hiểu Linh suýt chút nữa đã thẹn quá hóa giận.

Nếu không phải từ trong mắt hắn nàng không nhìn ra được chút ý tứ trêu chọc nào, hoàn toàn là đơn thuần lo lắng cùng không hiểu, nàng thậm chí đã cho rằng hắn muốn lợi dụng chỉ dạy kiếm pháp để thân cận nàng đâu!

Mà cũng chính vì hắn trưng lên mặt một bộ chính trực nghiêm túc, nàng cũng không thể nào làm mình làm mẩy nói cái gì nam nữ thụ thụ bất tương thân, nếu không đến lúc đó lỡ hắn lại lãnh đạm nhìn nàng mà nói "Ngươi đối với ta chỉ là đồ nhi" thì lúc đó xấu hổ vẫn chỉ có nàng.

Sau khi thi triển toàn bộ kiếm pháp, Lãnh Quân lại bảo nàng thực hiện một lần nữa. Vì tránh cho bản thân lại gặp xấu hổ, bị hắn hỏi mấy câu mà nàng không cách nào trả lời được, nàng liền thực dụng tâm ghi nhớ tất cả điều chỉnh của hắn ban nãy, lần thứ ba làm lại đều trơn tru chính xác từ đầu đến cuối.

Lãnh Quân hài lòng gật đầu, "Ngươi cứ y như thế này mà tập luyện, trong lúc thi triển phối hợp với vận chuyển linh lực, mỗi ngày luyện hai canh giờ, thi thoảng ta sẽ lại kiểm tra. Đợi đến khi ta cảm thấy ổn sẽ chỉ dạy ngươi bước kế tiếp."

"Vâng, thưa sư phụ."

"Hiện tại ngươi liền đứng tại đây luyện tập, hai canh giờ sau ta sẽ dẫn ngươi đến Huyền Băng động."

Vương Hiểu Linh hô 'vâng' một tiếng, Lãnh Quân liền xoay người bỏ ra ngoài. Nàng đưa mắt nhìn theo bóng lưng lãnh đạm tịch mịch của hắn, không nhịn được thở dài một hơi.

Mục tiêu là sư phụ của nàng thì thôi đi, hắn lại còn nhạt nhẽo không hiểu phong tình, nàng nên công lược thế nào đây?