Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 102: Sư phụ, chúng ta kết hôn đi! (5)




Ba ngày này, Vương Hiểu Linh luôn ở trong phòng tập trung xem tập thư Lãnh Quân đưa cho nàng. Tập thư này là hắn tự biên soạn, so với kiếm pháp nhập môn Thiên Kiếm tông dùng để chỉ dạy ngoại môn đệ tử thì có vài điểm thay đổi nho nhỏ để phù hợp với thể chất đặc biệt của nàng.

Vương Hiểu Linh không có kiếm nên lấy tạm nhánh cây làm kiếm, một bên ghi nhớ một bên tập luyện, hai thứ cùng kết hợp giúp nàng thông suốt kiếm pháp này dễ dàng hơn.

Sáng ngày thứ ba, sau khi ôn lại lần nữa, chắc chắn bản thân đã nhớ rõ, Vương Hiểu Linh chủ động đến tìm Lãnh Quân.

Lúc thấy nàng xuất hiện, hắn không chút nào ngạc nhiên, chỉ bình đạm hỏi, "Đã học xong?"

"Vâng, thưa sư phụ," Vương Hiểu Linh gật đầu trả lời.

Nghe vậy, lúc này Lãnh Quân mới thả quyển sách trên tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài, "Hảo, vậy từ hôm nay, mỗi sáng sớm ngươi sẽ dành ra hai canh giờ tập luyện kiếm pháp, khi nào thuần thục ta sẽ chỉ dạy ngươi cái mới. Thời gian còn lại thì tiến vào Huyền Băng động tu luyện. Có ý kiến gì không?"

"Không, thưa sư phụ."

Lãnh Quân nhẹ gật đầu, dẫn nàng đến khoảng sân rộng rãi bên ngoài chính viện thì đứng lại, ra hiệu cho nàng, "Ngươi thử thực hiện một lần cho ta xem."

"À... cái này..." Vương Hiểu Linh do dự nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Lãnh Quân nhìn sang, mang theo một tia nghi hoặc hỏi nàng, "Không phải ngươi nói đã thuộc rồi sao?"

Vương Hiểu Linh vội gật đầu giải thích, "Đệ tử đã thuộc, nhưng mà... sư phụ, đệ tử không có kiếm..."

Lãnh Quân ngạc nhiên nhướng mày, nhưng sau đó hắn lại nhớ đến tư liệu về nàng do Chương Hiển gửi đến, liền không lấy làm lạ. Nàng xuất thân mồ côi, ở trong làng nhỏ nghèo nàn lớn lên, vì được ông trời chiếu cố mới có một thân thiên phú như thế này, nếu không hiện tại hẳn vẫn phải quần quật làm công cho người khác để kiếm ăn nuôi sống bản thân.

"Đi theo ta," Lãnh Quân nhẹ giọng nói, sau đó quay người đi về hướng Tây của tòa nhà.

Vương Hiểu Linh trong lòng nghi ngờ không biết hắn tính làm gì, dưới chân lại nhanh chóng theo sát phía sau.

Bố cục của tây viện không giống với chính viện và đông viện, nó được thiết kế giống như để làm khố phòng hơn là phòng ở. Tây viện không được chia làm nhiều phòng, chỉ độc duy nhất một phòng cực lớn, bên ngoài hạ cấm chế, bên trong được chia thành nhiều khu, chất đầy bảo vật mà bất kỳ người nào nhìn thấy đều không thể không kinh ngạc cùng hâm mộ.

Vương Hiểu Linh lần đầu đến thế giới tu tiên, nhìn một phòng đầy các loại vũ khí, đan dược và công pháp cao cấp, nàng mở to mắt hiếu kỳ nhìn xung quanh. Nàng cũng không sợ bị nhìn ra có chỗ nào không thích hợp, bởi vì xuất thân của nguyên chủ như vậy, cho dù hiện tại có bị những món bảo vật trong căn phòng này làm cho choáng ngợp cũng không có gì lạ.

Lãnh Quân quay đầu nhìn nàng, quả nhiên thấy nàng như vậy cũng không nghi ngờ, dẫn nàng đến khu chứa vũ khí rồi nói, "Ngươi tùy tiện chọn một món hợp ý đi."

Vương Hiểu Linh nhìn hắn, thấy hắn lại đã thong dong nhàn nhã đứng ở một bên chờ đợi thì không khách khí nữa, nhanh chóng chạy lên tìm kiếm vũ khí.

Có lẽ vì hắn thuộc Thiên Kiếm tông nên phần lớn vũ khí ở nơi này đều là kiếm, toàn bộ được sắp xếp ngăn nắp và chỉn chu, không chỉ phân loại theo vũ khí mà còn theo cả cấp bậc.



Vương Hiểu Linh qua khu để kiếm, trên các kệ gỗ bày rất nhiều thanh kiếm với đủ thể loại từ kiểu dáng, độ dày, độ nặng đến chất liệu. Lúc nhìn thấy vũ khí nơi này phần lớn là ở tiên cấp, kế đến là thiên cấp, hiếm hoi nhất là thánh cấp thì Vương Hiểu Linh không khỏi vui mừng.

Nàng biết lúc trước quyết định không đổi vũ khí từ cửa hàng là lựa chọn chính xác mà!

Tuy biết chọn vũ khí là phải tùy duyên, nhưng Vương Hiểu Linh lại không rõ cái duyên này vận hành như thế nào nên trước mắt nàng chỉ tùy tiện nhìn một vòng, thấy cái nào hợp mắt liền cầm lên. Đi hết một vòng, vũ khí lọt được vào mắt nàng thật ra có vài cái, nhưng lúc cầm lên thì lại thấy không thuận tay, hoặc chỉ đơn giản là cảm thấy sẽ không phải là nó, cuối cùng đành phải bỏ xuống.

Lãnh Quân đứng ở phía sau thấy nàng mãi vẫn chưa chọn được vũ khí cũng không lên tiếng thúc giục, nhàn nhã dựa tường mà đứng, tựa hồ nàng muốn dùng bao nhiêu thời gian để suy xét cũng có thể.

Dù vậy, khi biết hắn đang đứng phía sau chờ mình, Vương Hiểu Linh vẫn không nhịn được mà cảm thấy áp lực, không muốn hắn phải vì mình mà đợi quá lâu, lãng phí thời gian.

Lúc này, bên tai nàng tựa như nghe thấy tiếng lạch cạch rất nhỏ vang lên. Vương Hiểu Linh nghi hoặc nhìn sang, phát hiện phương hướng phát ra tựa hồ là ở kệ gỗ trống ở phía trong cùng.

Trong lòng nàng như có điều gì đó thôi thúc, không nghĩ nhiều Vương Hiểu Linh liền hướng bên đó bước qua. Đến khi đứng trước kệ gỗ kia, nàng mới phát hiện nó không hoàn toàn trống không. Trên kệ gỗ rộng lớn, nằm ở vị trí trung tâm là một chiếc hộp dài tầm một mét rưỡi làm bằng gỗ, tuy rằng loại gỗ này nhìn qua thì có vẻ cao cấp và quý hiếm hơn nhiều.

Không biết bên trong đựng thứ gì nhưng khi nàng đến gần, nàng có thể thấy rõ hộp gỗ kia rung lắc càng thêm mãnh liệt, tiếng lách cách lộc cộc vang lên ngày càng dồn dập.

Vương Hiểu Linh nhìn qua Lãnh Quân, thấy hắn lúc này cũng đã chú ý đến động tĩnh bên này, khoảng cách quá xa nên nàng không nhìn rõ được ý tứ trong mắt hắn, nhưng thấy hắn không có ý ngăn cản, nàng liền không do dự, đưa tay mở hộp gỗ ra.

Bên trong là một thanh kiếm.

Thanh kiếm dài hơn một mét, lưỡi kiếm rất mỏng, bản kiếm không lớn chỉ rộng tầm năm phân, nhìn chất liệu thì không quá giống như làm từ sắt thép, trông bóng sáng hơn, thậm chí còn khiến nàng có ảo giác như có thể nhìn xuyên thấu nó.

Chuôi kiếm là hai màu lục lam trộn lẫn, không phân biệt rõ được rốt cuộc là lục hay là lam, sáng bóng tinh tế như được tạo thành từ một loại ngọc quý hiếm. Từ lúc hộp gỗ được mở ra, thanh kiếm vẫn không ngừng rung động, Vương Hiểu Linh mơ hồ nhìn thấy được có tia khí mờ ảo từ thân kiếm tỏa ra.

Nàng đưa tay lại gần, kỳ diệu thay thanh kiếm lại trầm tĩnh lại, tựa như muốn nói nàng mau cầm lấy nó. Lúc đến gần, Vương Hiểu Linh cảm nhận được nhiệt độ quanh thân kiếm hơi lạnh, nhận ra khí trắng mờ ảo kia thực chất là hàn khí tự nó phát ra.

Vương Hiểu Linh cầm lấy thanh kiếm, nhấc nó ra khỏi hộp, còn chưa kịp thử kiếm thì thần thức của nàng đột nhiên bị chấn động.

Vương Hiểu Linh sững người, kinh sợ khi nhìn thấy một thanh kiếm mờ mờ ảo ảo đột nhiên xuất hiện ở trong thần thức của mình, mà hình dáng của nó lại giống hệt thanh kiếm nàng đang cầm trên tay!

Thanh kiếm lướt đến trước mặt nàng rồi lắc qua lắc lại, tuy không thể cùng nó giao lưu, nàng cũng là lần đầu tiên gặp trường hợp này, nhưng mà không hiểu sao trong đầu Vương Hiểu Linh đột nhiên hiện lên ba chữ.

Ký khế ước!

Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nó, tại sâu trong tâm, Vương Hiểu Linh đã cảm giác được một loại liên kết đặc biệt với nó. Tuy rằng nàng còn chưa biết tên của nó, cũng không biết cấp bậc của nó, nhưng nàng lại không bài xích nó, lúc này đây cũng liền thuận theo bản năng, đưa tay lên.

Thanh kiếm rung lên, sau đó điểm mũi kiếm lên ngón tay nàng, một trận nhói đau nhè nhẹ theo đó truyền đến.



Vương Hiểu Linh kinh ngạc nhìn tay mình, thấy một giọt máu từ chỗ vết thương chảy ra rồi bay đến thanh kiếm, nhanh chóng cùng nó dung nhập.

Vương Hiểu Linh còn chưa kịp phản ứng thì khung cảnh trước mắt đã thay đổi, bóng dáng mờ ảo của thanh kiếm biến mất, nàng trở về với thực tại, bối cảnh xung quanh vẫn là khố phòng tràn đầy bảo vật như cũ.

Lấy thân kiếm làm trung tâm, một đạo quang mang đột nhiên phóng ra bên ngoài, mang theo hàn khí chấn động toàn bộ xung quanh, từ kệ gỗ đến vũ khí, kể cả các bình sứ và sách công pháp được đặt ở nơi xa cũng bị nó ảnh hưởng, rung động nhè nhẹ.

Vương Hiểu Linh ngơ ngác nhìn thanh kiếm, lại nhìn đầu ngón tay mình, quả nhiên thấy ở trên đó có một vết cắt nông chưa kịp lành.

"Xem ra ngươi đã chọn xong rồi."

Lãnh Quân đột nhiên lên tiếng khiến Vương Hiểu Linh nhớ ra nơi này còn có hắn, lập tức tiến lại chỗ hắn, kinh hỉ cùng hoang mang hỏi, "Sư phụ, thanh Ly Băng kiếm này..."

Sau khi ký khế ước, cái tên này liền hiện ra trong đầu nàng.

"Xem ra vận khí của ngươi rất không tồi, có được một thanh thần khí làm vũ khí bản mạng."

Lãnh Quân nhìn nàng, bỗng hơi ngộ ra được vì sao Ly Băng kiếm lại quyết định nhận nàng làm chủ.

Bản tính của nàng và "hắn" khá giống nhau.

"Thần khí?!!!" Vương Hiểu Linh thất thố hô lớn, kinh ngạc nhìn hắn.

Không thể nào... thần khí không phải cực kỳ khó gặp, khả ngộ bất khả cầu, ngàn năm vạn năm mới có một món xuất thế sao?!

Nàng có cơ hội gặp được thì thôi đi, lại còn trong lúc mơ màng không biết gì cứ thế nhận chủ?

"Không phải, không đúng, sư phụ, nếu là thần khí, sao nó lại nằm ở nơi nghèo nàn xa cách thế kia?" Vương Hiểu Linh bị choáng đến nói không rõ lời.

Nó bị đặt một mình lẻ loi thì thôi không nói làm gì, dù sao nó cũng là thần khí, được đặt cách biệt với các vũ khí cấp thấp khác cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nó lại bị đặt ở sâu tận trong cùng khố phòng, kệ gỗ nơi đặt nó cũng không được chú thích gì cả, khiến nàng ban đầu nhìn qua còn cho rằng là do cấp bậc quá thấp nên mới không được chú trọng.

"Là do ta mới đặt nó vào đây, trước đó còn chưa có kệ riêng dành cho thần cấp vũ khí nên mới như vậy."

Vương Hiểu Linh nghệt mặt nhìn hắn.

Chỉ có như vậy? Chứ không phải là vì điệu thấp hay cố ý che giấu thân phận thần cấp gì gì đó?

Trong lúc nàng còn đang hoang mang, Ellie đột nhiên nghiêm túc nói, "Ký chủ, không đúng! Ly Băng kiếm vốn nên là vũ khí bản mạng của Lãnh Quân!"