Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 119




Sau khi trừng trị Tiền Thiên Lâm, trước tiên Vương Thành bảo Lâm Tĩnh Nhã mang ba phần hợp đồng thu mua cho Trần Hào Thành, bảo ông ta mau đi xử lý thủ tục chuyển nhượng, đương nhiên trước tiên vẫn là chuyển cho tập đoàn Đỉnh Hòa, như thế là có thể phòng tránh sự trả thù của nhà họ Tiền đối với Vương Lâm ở một mức độ nhất định.

Nhưng mà nhà họ Tiền cũng là một trong bốn gia tộc hào môn lớn ở thành phố Thanh Thuỷ, có thể sẽ không dễ dàng giao ra ba phần tài sản chất lượng tốt như vậy, có lẽ Trần Hào Thành phải phí tâm tư một phen, nhưng mà Vương Thành rất có lòng tin đối với ông ta.

Sau khi ham muốn ăn uống đã được thỏa mãn, Vương Thành tiếp tục đi cùng hai người phụ nữ Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh, bắt đầu đi dạo ở đường phố Man Đức La. Vương Thành có thẻ VIP cấp chín sao, cho nên để hai người các cô hưởng thụ trải nghiệm mua sắm cực hạn.

“Vương Thành, không nghĩ tới cậu còn là hội viên hoàng đế ở nơi này, thực sự là làm cho người khác rất ngoài ý muốn đó.”

Trong tay Tiêu Tĩnh cầm một túi xách Chanel, yêu thích không buông tay. Chị ta đã nghe ngóng rồi, thẻ VIP chín sao ít nhất có thể giảm 50%, hàng hiệu quốc tế lập tức được giảm 50%, vậy thật sự đúng là quá lời rồi, nhưng mà đáng tiếc là chỉ giới hạn một món, bằng không thì chị ta có thể sẽ mua hết cả cửa hàng Chanel.

“Thẻ này là của ông chủ của tôi, các cô muốn mua cái gì thì nhân lúc hiện tại mau mua đi!” Vương Thành tùy tiện tìm một lý do để qua loa lấy lệ.

“Vậy chúng tôi đây cũng sẽ không khách khí nha!” Tiêu Mộc Nghiên cũng vô cùng vui vẻ, cô ấy đã rất lâu không có điên cuồng mua sắm rồi.

Rất nhanh hai người phụ nữ đã kéo Vương Thành bắt đầu đi mua lấy mua để, một đống lớn hàng đắt tiền, hàng hiệu. Bọn họ không xách hết, liền kín đáo nhét tất cả cho Vương Thành, mà anh thì hoàn toàn biến thành một vali hành lý di động.

Vì để cảm ơn tấm thẻ hoàng đế của Vương Thành, hai người phụ nữ còn đặc biệt mua một món đồ đắt tiền giống như vậy tặng cho Vương Thành, coi như là cảm ơn, điều này khiến cho anh hơi cảm thấy ngoài ý muốn.

Đến rất khuya, bọn họ mới đi chơi mệt mỏi và về nhà.

Mà cùng lúc đó, Tiền Thiên Lâm chật vật trốn chạy về nhà, đang nhận lấy sự giáo huấn và khiển trách nghiêm khắc của cha anh ta, bởi vì vào thời điểm chạng vạng tối, ông ta nhận được hợp đồng thu mua ở trong tay tập đoàn Đỉnh Hòa, tới xử lý thủ tục chuyển nhượng cổ phần tài sản của ba khu sơn trang nghỉ dưỡng Vân La, khách sạn Akemi và trung tâm thương mại Bách Đạt.

Những tài sản này mặc dù là đăng ký dưới danh nghĩa của Tiền Thiên Lâm, nhưng bên trong, trên thực tế đoàn đội kinh doanh đều là báo cáo với Tiền Minh, cha của Tiền Thiên Lâm.



Chuyện lớn như chuyển nhượng cổ phần này, đoàn đội kinh doanh của những công ty này đương nhiên sẽ báo cho Tiền Minh trước, mà sau khi ông ta biết được chuyện lớn này, tức giận đến nỗi ngay cả hội nghị tập đoàn cũng không mở, trực tiếp gọi về nhà quở mắng Tiền Thiên Lâm.

“Ông đây làm việc thừa sống thiếu chết, mày lại phá của, mày là muốn phá hủy gia nghiệp tích lũy ba đời của nhà họ Tiền đúng không?” Tiền Minh tức giận ngay cả cơm cũng ăn không vào nữa.

“Mày nói cho tao nghe một chút, cụ thể là làm thế nào mà chuyển tài sản của ba khu này cho người ta.”

Tiền Minh ấm ức, cũng không cam tâm, tài sản ba khu chất lượng tốt như vậy đều bị tập đoàn Đỉnh Hoà thu mua rồi, cái này nếu như không lấy về lại, Tiền Minh ông ta chắc chắn sẽ không thể lăn lộn ở thành phố Thanh Thuỷ nổi nữa.

Tiền Thiên Lâm cũng không dám có chút dối gạt ở trước mặt cha của anh ta, nói rõ đầu đuôi gốc ngọn chuyện xảy ra ở đường phố Man Đức La cho Tiền Minh nghe.

“Mày nói cậu của mày đột nhiên bị đình chỉ công tác để điều tra ư??” Nghe đến đó, Tiền Minh nhíu mày, đây cũng không phải là tin tức tốt gì.

“Vâng, đúng, hơn nữa trước đó tên nghèo nàn này còn đánh cược với con, giống như là đã biết cậu của con sẽ bị đình chỉ công tác để điều tra, tính toán lừa con.” Tiền Thiên Lâm nói rõ những chi tiết bên trong cho Tiền Minh nghe.

“Xem ra thằng nhóc này không đơn giản đâu!” Hai tay Tiền Minh gác ở sau lưng, đi tới đi lui trong nhà, trong đầu lại đang tính toán làm sao cướp lại tài sản ba khu từ trong tay tập đoàn Đỉnh Hòa, nhưng mà suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ được cách nào hay, với sức mạnh của nhà họ Tiền bọn họ, muốn lấy đá chọi đá với tập đoàn Đỉnh Hòa, vậy không khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

“Xem ra cởi chuông vẫn cần người buộc chuông! Vẫn phải ra tay từ trên người của thằng nhóc Vương Thành này, cũng không biết là Trần Hào Thành xem trọng thằng nhóc này cỡ nào.” Đôi mắt Tiền Minh tỏa ra một luồng hơi lạnh, không thể lấy cứng chạy cứng, vậy thì chỉ có thể dùng trí.

“Cha, con muốn tìm La mập của phía Tây thành phố, dưới tay ông ta còn có không ít người, âm thầm trói Vương Thành lại, sau đó bảo Trần Hào Thành kia nôn ra những thứ đã nuốt vào, kế hoạch này có khả thi không ạ?” Tiền Thiên Lâm với tư cách là phú nhị đại thì đương nhiên sẽ biết La mập La Thông lăn lộn trên con đường kia ở phía Tây thành phố, thậm chí còn từng dùng tiền mời ông ta là một số chuyện, làm việc sạch sẽ nhanh gọn, làm cái chuyện màu xám này, ông ta tuyệt đối là lựa chọn hàng đầu.

“Ừ, nhưng mà còn phải nhìn xem Trần Hào Thành trọng dụng tên nhóc này cỡ nào, nói cho cùng thì cũng chỉ là một nhân viên mà thôi! Nếu Như Trần Hào Thành không coi trọng tên nhóc này, trói nó lại cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.” Tiền Minh cau mày nói.

“Tốt nhất là nghĩ một cách thăm dò thử xem Trần Hào Thành coi trọng thằng nhóc nghèo Vương Thành này cỡ nào, như vậy mới có thể bày bố mà nhắm vào.”

Trong lúc nhất thời hai cha con Tiền Minh và Tiền Thiên Lâm Lâm vào trầm tư thật lâu, nhưng mà rất nhanh đã có một thanh âm đột ngột phá vỡ sự trong tư của bọn họ.



“Em có cách có thể thăm dò ra Trần Hào Thành coi trọng Vương Thành cỡ nào.”

Theo sự xuất hiện của giọng nói đó, một người đẹp cực kỳ yêu diễm, mặc sườn xám màu đỏ, từ trong phòng ngủ đi ra, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, toàn thân lộ ra một luồng mùi vị của phụ nữ trưởng thành.

Tiền Ni Na, em gái thứ ba của Tiền Minh, cũng là cô ba của Tiền Thiên Lâm. Đừng nhìn chị ta là thân con gái, nhưng nhà họ Tiền có thể có địa vị như hôm nay ở thành phố Thanh Thuỷ, có hơn phân nữa công lao phải thuộc về công lao của chị ta. Có thể nói, có chị ta thì có nhà họ Tiền danh vọng một trong tứ đại hào môn ở thành phố Thanh Thuỷ hiện tại.

“Em ba, em có cách gì, mau nói một chút thử xem!” Nhìn thấy Tiền Ni Na, Tiền Minh mới nhớ tới loại chuyện vạch kế hoạch như thế này, em ba là tinh thông nhất, có em ba ở đây, lấy lại tài sản ba khu là chuyện ở trong tầm tay.

“Em tự có kế hay, nhưng mà em cần có ảnh chụp của bản thân Vương Thành, còn cần biết cậu ta thường xuyên mặc quần áo gì.” Tiền Ni Na thản nhiên nói.

“Anh ta chỉ mặc áo thun màu trắng, hàng vỉa hè, nhìn là biết là hàng rẻ tiền. Còn về phần ảnh chụp, con có cách. Hôm nay anh ta xuất hiện trong một cửa hàng đồ ngọt ở đường phố Man Đức La, trong cửa tiệm có camera, đến lúc đó đưa một ít tiền là có thể lấy được video thằng nhóc đó.”

Tiền Thiên Lâm suy nghĩ một chút nói, lúc này phản ứng vẫn còn rất nhanh nhạy.

“Tốt lắm, vậy mau đi làm đi!” Tiền Nina khẽ gật đầu, thời điểm then chốt đầu óc của đứa cháu lớn này vẫn rất linh hoạt, chợt lại nói với Tiền Minh: “Anh cả, Trần Hào Thành kia không phải là đang nóng lòng muốn thực hiện hợp đồng chuyển nhượng cổ phần hay sao? Vậy anh liền nói với ông ta nhất định phải bảo ông ta tự mình tới phòng họp của anh để nói chuyện, anh mới đồng ý tiến hành thủ tục chuyển nhượng cổ phần này.”

“Được rồi, anh lập tức đi hẹn với ông ta.” Sau khi Tiền Minh nhẹ nhàng gật đầu, lại mang một tia tò mò mà hỏi: “Vậy kế tiếp thì sao? Anh còn cần phải làm gì?”

“Không cần, nhớ kỹ hẹn thời gian là ngày mốt, bằng không thì kế hoạch của em có thể sẽ không kịp. Còn có vào ngày gặp mặt, cũng dẫn em theo.” Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiền Ni Na loé lên một tia sắc bén.

“Không vấn đề gì. Vậy tất cả cứ dựa theo kế hoạch của em ba mà làm.” Tiền Minh vẫn rất có lòng tin với người em ba này của mình, nhà họ Tiền bọn họ có thể có địa vị ở trong thành phố thanh thủy này như ngày hôm nay, toàn bộ đều dựa vào mưu tính của em ba của ông ta mà có được.

Mùi vị một luồng gió thổi báo giông bão sắp đến.