Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 118




Bây giờ trong lòng Vương Thành rất là bình tĩnh, thậm chí còn gọi một số món bánh ngọt với ông chủ, vừa ăn vừa chờ với hai người phụ nữ Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh. Anh không hề sốt ruột chút nào, đồng thời cũng kêu Lâm Tĩnh Nhã trông chừng Tiền Thiên Lâm, đề phòng anh ta chạy trốn.

Quần chúng xung quanh, đa phần đều đã tản đi gần hết, nhưng mà vẫn còn có một số người thích ngồi lê đôi mách, bỏ thời gian ngồi chờ ở chỗ này hơn nửa ngày, muốn nhìn xem tên nghèo Vương Thành này đắc tội với nhà họ Tiền, kết cục cuối cùng sẽ như thế nào.

Nhưng mà thời gian dần trôi qua, bọn họ cũng không kiên nhẫn chờ được nữa, bởi vì cậu của Tiền Thiên Lâm vẫn luôn không xuất hiện. Ngay cả chính Tiền Thiên Lâm cũng đợi đến nổi có hơi nóng nảy.

“Cậu, sao còn chưa tới nữa?” Trong lòng Tiền Thiên Lâm gấp gáp vô cùng, lúc này đã qua bốn năm tiếng rồi, còn chưa nhìn thấy bóng người, điều này khiến cho anh ta rất là sốt ruột và bất an, rất sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.

“Không được, tao phải gọi điện thoại hỏi một chút, không thể lại chờ đợi thế này nữa.”

Nghĩ tới đây, Tiền Thiên Lâm lấy điện thoại di động ra gọi cho cậu Viên Thiên Cương của anh ta, điện thoại vang lên biết bao nhiêu lần cũng không có người nhận. Ngay lúc anh ta sắp từ bỏ, điện thoại cuối cùng cũng đã được kết nối, Tiền Thiên Lâm mừng rỡ.

“Cậu, cậu có thể nhận điện thoại rồi, lúc nào thì cậu mới tới đường phố Man Đức La vậy, con cũng bị người ta ức hiếp đến chết rồi.”

“Tới cái rắm, ông đây bị tạm thời đình chỉ công tác để điều tra rồi, mày còn muốn hại tao à.” Trong điện thoại truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ của Viên Thiên Cương, sau đó nhanh chóng cúp máy.

Nghe xong điện thoại, cả người Tiền Thiên Lâm hoàn toàn chết lặng.

“Tình hình gì vậy? Cậu bị đình chỉ công tác để điều tra, đây chẳng phải là hôm nay sẽ không tới được đây hay sao??” Nghĩ tới đây, dáng vẻ của Tiền Thiên Lâm liền như hy vọng đã bị sụp đổ.

Sao lại đột nhiên bị đình chỉ công tác để điều tra chứ? Đây cũng quá là trùng hợp. Tiền Thiên Lâm hoàn toàn không thể tin được, anh ta bên này mới vừa đánh cược xong với Vương Thành, bên kia cậu của anh ta liền bị đình chỉ công tác để điều tra, đây cũng quá trùng hợp.

Nhưng mà vừa nghĩ tới cuộc cá cược với Vương Thành, sắc mặt của Tiền Thiên Lâm lập tức trắng bệch.

Chân Thiên Vân và Trương Thanh bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Tiền Thiên Lâm đột nhiên rất khó coi, vô thức hỏi.

“Thế nào rồi? Cậu Tiền?”

“Hôm nay cậu của tôi không tới được rồi, ông ấy bị đình chỉ công tác để điều tra rồi.” Tâm trạng của Tiền Thiên Lâm lúc này rất bực bội, không có cậu làm chỗ dựa cho anh ta, anh ta cũng không biết tiếp sau đó phải thu xếp như thế nào.

“Cái gì chứ?? Cậu của anh không tới được hả?” Chân Thiên Vân và Trương Thanh nghe được kết quả này, như ngũ lôi đánh xuống đâu, tâm thần chấn động mạnh.



Cậu của Tiền Thiên Lâm là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, hiện tại ông ta cũng đã bị đình chỉ công tác để điều tra, vậy bọn họ vẫn luôn đợi ở chỗ này đều vô ích.

“Bây giờ làm sao đây?” Lúc này trong lòng Tiền Thiên Lâm rất là bối rối, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược càn rỡ như lúc trước.

“Vậy cái gì, cậu Tiền, tôi chợt nhớ tới trong nhà tôi còn có việc, tôi đi trước đây.” Chân Thiên Vân thấy cậu của Tiền Thiên Lâm không tới được, liền muốn tìm lý do để chuồn, bằng không nếu như chờ sau khi Vương Thành phản ứng lại, bọn họ có thể cũng sẽ bị liên lụy tới, vẫn là đi trước thì tốt hơn, dù sao vấn đề này không có liên quan gì tới bọn họ, đánh cược cũng không phải là bọn họ.

“Cậu Tiền, thật ngại quá, tôi cũng nhớ ra, một lát nữa có một bữa tiệc cần phải tham gia, vậy tôi cũng đi trước.” Trương Thanh cũng không phải là kẻ ngu, vội vàng tìm một lý do, sau đó trốn trước một bước.

“Con mẹ nó, còn nói anh em cái gì chứ? Thời khắc mấu chốt, chạy còn nhanh hơn thỏ.” Tiền Thiên Lâm nhìn thấy hai người Chân Thiên Vân và Trương Thanh chạy ra ngoài, vẻ mặt xanh mét, trong lòng đã mắng hết mười tám đời tổ tông của bọn họ.

Sau khi Tiền Thiên Lâm hùng hùng hổ hổ lẩm bẩm một câu, con người đảo một vòng, tiếp theo cũng muốn bước theo ra ngoài, nhưng mà Lâm Tĩnh Nhã vẫn luôn chú ý đến anh ta.

Tiền Thiên Lâm vừa định chuyển động bước chân để chạy, lại hoảng sợ phát hiện mình bị người phụ nữ Lâm Tĩnh Nhã này giữ chặt lấy bả vai.

“Còn muốn chạy, có tôi ở đây, anh chạy không được đâu.”

Nói xong, Lâm Tĩnh Nhã không chút nương tay túm Tiền Thiên Lâm đi tới trước mặt Vương Thành.

“Anh Tiền, không phải anh nói cậu của anh sẽ đến sao? Bây giờ sao lại muốn bỏ chạy thế?” Vương Thành cười nói, vẫn không quên lấy một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng, dáng vẻ nhàn nhã.

“Vương Thành, coi như mày may mắn!” Bây giờ Tiền Thiên Lâm có hơi bó tay hết cách rồi.

“Nếu cậu của mày đã không tới được, vậy thì ký ba phần hợp đồng chuyển nhượng này đi!” Vương Thành nói xong thì đưa ba phần hợp đồng đến trước mặt của Tiền Thiên Lâm lần nữa.

Bây giờ lòng muốn chết của Tiền Thiên Lâm cũng có rồi, tài sản ba khu này đều là tài sản có chất lượng tốt nhất trên danh nghĩa của anh ta, cộng lại ít nhất cũng ba tỷ, thoáng một cái đã bị cướp đi, anh ta nào cam lòng.

Nhưng bản thân bị Lâm Tĩnh Nhã khống chế, đánh thì lại không đánh lại, chạy lại chạy không thoát được, dường như chỉ còn có con đường ký tên đồng ý này. Nhưng anh ta không cam lòng cứ như vậy mà bị người khác xâu xé, từ nhỏ tên lớn, anh ta còn chưa từng chịu sự nhục nhã vô cùng thế này.

“Vương Thành, mày quả thật không sợ sự trả thù của nhà họ Tiền chúng tao hay sao? Hôm nay nếu như mày ép tao ký ba phần hợp đồng chuyển nhượng này, tao đcmm chắc chắn sẽ khiến cho mày muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.”

Tiền Thiên Lâm gầm thét lên một cách phẫn nộ, đồng thời đây cũng là chiêu cuối cùng của anh ta, muốn dùng thế lực để ép người, nhưng mà chuyện này đối với Vương Thành thì không hề có một chút tác dụng nào.



“Tao khuyên mày tốt nhất nên mau chóng ký ba phần hợp đồng này đi, bằng không hôm nay tao sẽ khiến mày nằm ngang mà đi ra khỏi chỗ này.” Vương Thành lạnh nhạt uy hiếp nói, nhưng giọng điệu lại mang theo một tia không cho phản bác, ngay cả nhà họ Tần ở thủ đô anh còn không sợ, còn có thể sợ một gia tộc hào môn chỉ ở địa phương như bọn họ hay sao.

Vừa dứt lời, bàn tay đang giữ lấy Tiền Thiên Lâm lại gia tăng thêm mấy phần sức lực, ý tứ rất rõ ràng, nếu không ngoan ngoãn nghe lời nữa, vậy thì sẽ phế bỏ anh ta.

“Được, tao ký.” Tiền Thiên Lâm nuốt xuống sự tức giận này, âm thầm thề ở trong lòng, sau này nhất định sẽ đòi lại sự khuất nhục này gấp mười gấp trăm lần. Sau đó anh ta cầm lấy cây bút, ký xuống tên của mình lên ba phần hợp đồng đầy áp bức và lăng nhục.

“Không sai, không sai, bây giờ mày có thể cút rồi.” Khóe miệng Vương Thành mỉm cười, không nghĩ tới đi ăn sáng, cũng có thể thu hoạch được ba phần tài sản chất lượng tốt, quả thực là đầy vui mừng.

“Xem như mày lợi hại, Vương Thành, chúng ta cứ chờ xem.” Sau khi Tiền Thiên Lâm bỏ lại câu này, mang vẻ mặt phẫn hận rời đi.

Mà chuyện xảy ra lúc này, lại khiến quần chúng xung quanh đều xem đến sợ ngây người. Ở trong mắt bọn họ, Tiền Thiên Lâm chính là cậu chủ của nhà họ Tiền, một trong tứ đại hào môn của thành phố Thanh Thủy, mà cái tên mặc quần áo giá rẻ Vương Thành kia rõ ràng chỉ là một tên quê mùa nghèo khổ.

Thân phận của hai người chênh lệch xa như thế nào, cuối cùng kết quả thế mà lại là thằng nhóc kia thắng, điều này cũng quá khó mà tin nổi, cũng khiến bọn họ khiếp sợ.

“Tiền Thiên Lâm, cứ thế mà đi à? Cậu của anh ta đâu?”

“Anh không nghe hay sao? Cậu của Tiền Thiên Lâm bị đình chỉ công tác để điều tra rồi, không tới được, bằng không thì anh ta làm sao mà biết sợ.”

“Không thể nào, thằng nhóc nghèo này chó ngáp phải ruồi rồi, trong lúc mấu chốt mà Viên Thiên Cương này lại bị điều tra, lần này Tiền Thiên Lâm thua thảm rồi.”

...

Cuộc đánh cược giữa hai người Vương Thành và Tiền Thiên Lâm, bọn họ cũng có nghe được, nhìn tới đây, âm thầm có chút thổn thức, không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại đáp lại thằng nhóc nghèo Vương Thành này.

Thắng thua đã phân rõ, chẳng mấy chốc tâm trạng nóng lòng xem chuyện của bọn họ đã nguội, nhao nhai giải tán.

“Hai người ăn xong rồi à? Tôi dẫn hai người đi dạo một lát ha, tôi có thẻ VIP chín sao của nơi này, có thể hưởng thụ đãi ngộ hoàng đế.” Thấy người trong tiệm cũng đã rời đi, Vương Thành quay đầu nói với Tiêu Mộc Nghiên bọn họ, bây giờ sắc trời còn sớm, có thể tiếp tục đi dạo một chút ở đây.

Hai người phụ nữ Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh, lúc này còn chưa phản ứng lại từ trong khiếp sợ ban nãy, Tiền Thiên Lâm một giây trước còn phách lối không ai bì nổi, một giây sau lại biết sợ ở trước mặt Vương Thành, chuyển biến này cũng quá nhanh rồi.

Trước đó bọn họ còn bị dọa muốn nhanh chóng chạy trốn! Bây giờ thì hay rồi, không có chuyện gì xảy ra cả.