Nhan khống?
Lời này vừa nói ra, quản lý còn chưa kịp phản ứng, hai nữ khách mời đã bắt đầu đùa giỡn.
"Tiểu Cố à, cậu có ý gì vậy? Là đang nói chị với Linh Linh không đủ đẹp sao?"
"Phải đấy phải đấy, đáng đánh nha."
Mục đích là để thu hút tất cả mọi người với mọi xu hướng tính dục vì biết họ có thể đều thích chèo CP, hai nữ khách mời được mới đến "Cùng nhau du hành" mùa này là bạn tốt của nhau, một người tên Vệ Nghiên, là tiểu hoa đang hot, sở hũu vẻ đẹp hiếm có trong làng giải trí, dáng người mểm mại yểu điệu, vai diễn yêu phi hại nước hại dân trong bộ phim gần đây của cô khiến toàn mạng bị mê hoặc, đều gọi cô là vợ.
Cô gái còn lại tên là Khương Linh Linh, mặt tròn mắt hạnh, giọng hát giống với ngoại hình, đều ngọt ngào như nhau.
Trong tám khách mời, Cố Tông, thần tượng trẻ tuổi vừa ra mắt công chúng từ sau cuộc thi tìm kiếm tài năng là nhỏ tuổi nhất, liên tiếp bị hai cô gái trêu chọc, hắn lập tức xua xua tay: "Không phải không phải, chỉ là em vừa nhìn liền cảm thấy anh Tịch đặc biệt hợp nhãn.
Khương Linh Linh: "Ồ, hợp nhãn sao."
Vệ Nghiên: "Làm chị còn tưởng là trâu gà gặm cỏ non chứ."
Hai người câu qua câu lại, Tịch Dã ban đầu đang là tiêu điểm lại trở thành phông nền, tổng đạo diễn ở bên ngoài máy quay đang liều mạng nháy mắt ra hiệu với Cố Tông, chỉ thiếu điều chưa xách tai đối phương, để hắn thuận pha hạ lư (1) lựa chọn Vệ Nguyên, dựa theo phương án tối ưu của tổ tiết mục, ghép thành một tổ hợp ngự tỷ và chó con.
Cố Tông một cái liếc mắt cũng chưa từng hướng về phía tổng đạo diễn, dưới ánh mặt trời hắn tươi cười rạng rỡ, đôi mắt mong chờ đưa tay về phía Đằng Đông đang ở một góc: "Anh Tịch, có được ko?
Tịch Dạ khẽ nhíu mày.
Trong nguyên tác, y và Cố Tông gần như không có điểm giao thoa nào, cuối cùng kẻ xui xẻo phải lập đội với y cũng không phải người này, nếu nhìn kỹ, ngũ quan của Cố Tông này so với Cố Tông trong trí nhớ của nguyên chủ còn có hơi khác biệt.
Chỉnh dung sao?
Muốn dùng người này để thiết lập thêm một nhân vật có tính cách ngây thơ tốt bụng nữa hả?
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (2), nhưng Tịch Dã hiện tại cũng không còn gì để mất, vì vậy y thản nhiên gật gật đầu: "Cậu vui là được rồi."
Khu bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức bùng nổ:
[Tự mãn cái gì, là do bé Tông của chúng ta quá tốt bụng thôi.]
[Ngự tỷ với chó con! Ngự tỷ với chó con không ngon hay sao? Chọn một ông chú già làm gì vậy!]
[Nhưng mà... Tịch Dã năm nay hình như chỉ mới 28.]
[So với anh nhà tôi thì lớn hơn 10 tuổi lận đó!]
Chương trình tạp kỹ tuy có kịch bản, nhưng không phải khách mời nào cũng có thể ngoan ngoãn làm theo, nhất là đối với những chương trình tạp kỹ có tính chất phát sóng trực tiếp như "Cùng nhau du hành", bẻ lái ngay tại trường quay là chuyện thường tình.
Tịch Dã, một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào, đã được Cố Tông lựa chọn, những lần ghép đôi kế tiếp hoàn toàn không có trì hoãn, may mắn thay, diễn biến ngoài dự đoán này làm chương trình liên tiếp lên mấy cái hotsearch, tổng đạo diễn mới không bỏ chạy ngay tại trường quay.
1101: [Người này đang có ý đồ gì?]
Tịch Dã: [Tôi cũng muốn biết.]
[Quên đi, đừng nhắc tới cậu ta nữa, Tiết Minh Lãng, Tiết Minh Lãng đang nhìn cậu kìa,] rất nhanh đã hoàn hồn sau khi chứng kiến cốt truyện bị lệch lạc, 1101 ríu rít: [Tôi đã nói cậu ta đối với cậu tình cũ khó quên mà!]
Tình cũ khó quên?
Tịch Dã mỉm cười.
Y cùng Tiết Minh Lãng đúng thật là đã biết nhau từ hồi cấp ba.
"Tịch Dã" khi đó gia cảnh hậu đãi, được cha mẹ yêu thương, không chỉ có thành tích tốt, còn biết chơi đàn dương cầm, biết ca hát, vô cùng nổi bật trong các tiết mục văn nghệ của trường, một thân tây trang, như thể một chàng hoàng tử nhỏ.
Mặt khác, thần kinh vận động của nguyên chủ cũng không tệ, trên sân bóng có rất nhiều bằng hữu, vừa sạch sẽ lại lễ phép ôn hòa, từ học sinh cho đến giáo viên trong trường và cả các trường khác, nam nữ đều thích y.
Các loại thư tình trái với nội quy trường thu được cả rổ, những người yêu thầm y với thành tích và gia cảnh ở mức bình thường chỉ dám đứng nhìn từ xa giống như Tiết Minh Lãng, thì càng không biết có bao nhiêu.
Đối với "Tịch Dã" mà nói, Tiết Minh Lãng thời cấp 3, thực sự rất bình thường.
Thế cho nên mãi đến khi nguyên chủ về nước, hai người gặp nhau tại nơi làm việc, "Tịch Dã" mới nhận ra đối phương.
Có mối quan hệ bạn học cũ, cứ vậy mà tự nhiên tiếp xúc với nhau rất nhiều, lại kể đến phần tâm tư không thể nói thành lời thời niên thiếu, trong công tác cũng như sinh hoạt Tiết Minh Lãng vô vùng chiếu cố Tịch Dã.
Nhưng, yêu thầm một người là nhìn người đó qua lăng kính tình yêu, nếu càng tiến lại gần thì lăng kính ấy càng dễ bị phá vỡ, dần dần, Tiết Minh Lãng phát hiện, Tịch Dã 28 tuổi, không tốt đẹp như Tịch Dã 18 tuổi hắn đem lòng ái mộ.
Trường kỳ mất ngủ, ngày đêm miệt mài đóng phim, Tịch Dã đã tập hút thuốc từ rất sớm, đã thế còn hút rất nhiều.
Y không còn là cậu học sinh tài giỏi ngoan ngoãn khoác trên mình bộ đồng phục sạch sẽ năm đó nữa, Tiết Minh Lãng còn tận mắt nhìn thấy đối phương tiếp rượu một đám đạo diễn và nhà sản xuất đến nỗi gương mặt đỏ bừng, như thể y hoàn toàn không quan tâm đến những con mắt ẩn nấp trong bóng tối đang nhìn trộm, lại như thể đang tận hưởng, vừa sa đọa lại quyến rũ, đôi mắt do say mà mông lung lờ đờ, cười mắng những câu thô tục.
Kể từ lúc đó, Tiết Minh Lãng cố tình giữ khoảng cách với đối phương.
Không phải là hắn chưa xem qua bộ phim ra mắt quy mô lớn của Tịch Dã, thậm chí con đường diễn xuất này hắn cũng là vì đối phương nên mới chọn bước lên, nhưng khi gặp được niềm vui lại phai nhạt, Tiết Minh Lãng phát hiện, người hắn đặt ở trong lòng, sớm đã thay đổi.
Đặc biệt là sau một loạt những thủ đoạn mờ ám trong tối của đối phương, càng khiến Tiết Minh Lãng vô cùng thất vọng: Thanh Duyệt không chỉ là bạn diễn trong bộ phim mới của hắn, còn là đàn em cùng chung công ty, Tịch Dã ỷ vào thân phận tiền bối mà chèn ép mọi mặt, muốn triệt đường diễn xuất của cậu ấy, loại hành vi tiểu nhân như thế, hắn rất coi thường.
Lần này lại tham gia cùng một chương trình tạp kỹ, Tiết Minh Lãng vốn tưởng rằng Tịch Dã sẽ lại không màng đến sĩ diện mà quậy phá, nhưng khi đối phương chọn Cố Tông thay vì chọn mình, hắn lại không cảm thấy nhẹ nhõm như hắn nghĩ, ngực hắn có hơi nghèn nghẹn.
Đôi chân dài của hắn sải bước đi tới trước mặt Tịch Dã, trầm giọng nói: "Cậu lại muốn làm cái gì?"
Tịch Dã hơi nhướng mày.
Bộ tên này có bệnh hả?
Không đi mà chiếu cố thụ chính cho đàng hoàng đi, lại cứ lượn là lượn lờ ở chỗ pháo hôi làm gì.
"Quay chương trình, nhận tiền lương, có vấn đề gì sao?" Cảm thấy bộ mặt như thể đang đối mặt với ôn dịch của đối phương thật sự rất buồn cười, Tịch Dã nhún vai, "Yên tâm đi, nhà họ Tô tài đại khí thô như vậy (3), tôi không dám chọc vào tiểu thiếu gia nhà người ta nữa đâu."
Không nghe lọt tai giọng điệu âm dương quái khí này của đối phương, Tiết Minh Lãng theo bản năng nói: "Thanh Duyệt cậu ấy..."
"Rồi, tôi biết rồi, không liên quan gì đến cậu ta cả, là tôi đáng đời, huống chi mấy cái scandal đó cũng không phải không đúng."
Thành tâm thành ý xin lỗi vì những hành vi mất não của mình, Tịch Dã không muốn dây dưa với nhân vật chính thêm nữa, đứng dậy, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay: "Cố Tông, ở bên này."Đôi mắt của thiếu niên lễ phép đứng ở đằng xa chợt sáng bừng lên, bước nhanh tiến đến, kích động kéo kéo cánh tay Tịch Dã: "Đi, đi, đi, em mới hỏi đạo diễn rồi, nhóm thu xếp hành lý rồi đến sân bay đầu tiên sẽ có phần thưởng đó."
Mới chỉ gần 30 tuổi, nhưng tâm hồn y lại còn già dặn hơn, Tịch Dã không có hứng thú với giải thưởng của chương trình, nhưng nhìn bộ dáng nhiệt huyết ngập tràn của đứa nhóc bên cạnh, y rốt cuộc không rút tay về.
Nói là phải chạy đua, nhưng thật ra tổ tiết mục cho khách mời rất nhiều thời gian, bọn họ còn muốn ghi hình cảnh khách mời trở về khách sạn hoặc căn hộ của mình.
Dựa theo quy tắc của mùa trước, khách mời được ghép chung một đội phải cùng nhau làm nhiệm vụ, giữa chương trình sẽ có cơ hội đổi bạn đồng hành, xé đội hình ra sau đó sắp xếp lại.Do nguyên chủ và quản lý bất hòa, Tịch Dã không còn cách nào khác, đành phải đi ké xe của Cố Tông, trong xe có rất nhiều camera được lắp đặt từ trước, nói rõ rằng chúng dùng để quay tư liệu thực tế.
Là một diễn viên, y đương nhiên không sợ những thứ này, tùy ý cầm lấy tấm chăn nhỏ ở ghế sau, Tịch Dã thuận tiện phủ lên, chính xác che đi máy quay đang nhắm vào hai người bọn họ.
Vươn tay tắt đi micro của mình, Tịch Dã đặt tay ở sau thắt lưng Cố Thông: "Xào CP (4), quản lý của cậu có đồng ý không?"
Tài xế thiếu chút nữa phanh gấp.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp, đứa nhóc bị hắn vây lại rõ ràng đã luống cuống chân tay, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt tròn xoe màu hổ phách giống hệt một chú chó con mà nhìn y: "Em không làm."
"Quản lý của cậu không nói cho cậu biết sao? Lưu lượng truy cập của chương trình chủ yếu là fan CP đấy," không ngờ da mặt đối phương lại mỏng như vậy, Tịch Dã ngồi thẳng dậy, lấy tay ra, hơi dịch người sang bên trái, ra hiệu rằng y chỉ đang giúp hắn tắt micro mà thôi: "Theo tôi được biết, các idol nhóm nhạc nam dường như rất kiêng kỵ việc này."
"... Em có biết, nhưng anh Vương, quản lý của em nói rằng chương trình này rất hot, thù lao cũng cao nữa, chỉ khi bọn em kiếm lời cho công ty, công ty mới có thể tổ chứ buổi diễn cho bọn em."
"Huống hồ em vốn dĩ chính là debut tạp vị (5) đó."
Theo bản năng buột miệng thốt ra sự thật, Cố Tông cẩn thận nhìn vị tài xế ngồi ở phía trước: "Chuyện này có được nói ra không nhỉ?"
Tài xế:...Nói thì cũng nói rồi còn đâu.
Dù sao tui cũng chỉ là người lái xe thôi.
[Đứa nhỏ ngốc này, bị người ta bán chắc cũng không biết,] lẳng lặng nghe chuyện phiếm, 1101 vừa cắn hạt dưa vừa đưa ra lời bình, [Trong giới giải trí soái ca cứ hết lớp này lại đến lớp khác nổi lên, công ty kia chỉ là muốn lợi dụng cậu ta nhanh chóng kiếm thật nhiều tiền thôi.]
Chờ đến mùa xuân năm sau, sẽ lại xuất hiện thêm người mới.
Được thừa hưởng tất cả ký ức của nguyên chủ, Tịch Dã đương nhiên hiểu rõ đủ loại quy tắc cả trong tối lẫn ngoài sáng của ngành này, nếu cùng y tiếp xúc, buổi diễn mà Cố Tông mong chờ khả năng cao là không thành.
"Khi chương trình bắt đầu quay, cậu ghép đội với khách mời khác đi, cứ nói với mọi người là do tôi tính khí thất thường lại dễ nổi nóng." Xoa xoa điểm giữa hai lông mày, Tịch Dã hơi dựa lưng vào ghế: [Hệ thống, cất hạt dưa đi đi.]
[Suốt tám thế giới, cậu thậm chí không kêu tôi được một lần,] 1101 lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại, lại móc ra một túi khác, [Cũng chẳng có chuyện gì để làm, ăn hạt dưa thì có làm sao?]
Cố Tông tiếp lời ngay lập tức: "Em không muốn nói dối."
Tịch Dã ngước mắt lên.
"Mặc dù ban nãy anh Vương rất tức giận, bỏ em lại một mình cho đến hết chương trình, nhưng khi em nhìn anh Tịch, em thật sự quên hết những gì đạo diễn từng nói."
Nhắm mắt lại, Cố Công lớn tiếng nói: "Tịch Dã! Anh thật sự rất đẹp!"
Nói xong, khi nhìn đến đôi mắt phượng hơi nhướng lên của y, một lúc hắn mới đột nhiên ý thức được: "Ấy... Anh Tịch."
1011 ở trong không gian ảo cười đến nỗi hạt dưa rơi đầy đất, Tịch Dã lớn lên rất đẹp là thật, nhưng ở trong cốt truyện dám trực diện khen ngợi ngoại hình của y, Cố Tông chính là người đầu tiên.
1101 ngả ngớn phụ họa: [Này, mỹ nhân, cậu nghĩ sao về việc tranh giành Tiết Minh Lãng một chút?]
Tịch Dã: [Chẳng tốt lành gì.]
Đối diện với cặp mắt màu mật ong trong suốt, chỉ một chút ác ý cũng không thể che giấu, Tịch Dã bất động thanh sắc (6) rời đi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Tùy cậu."
Những gì cần nói cũng đã nói, chặng đường tiếp theo có tốt đẹp hay không, đều do chính Cố Tông tự lựa chọn.
Rõ ràng là phản ứng vô cùng lãnh đạm, Cố Tông lại tựa hồ không cảm nhận được, vui vẻ ra mặt, kéo tấm chăn che camera xuống: "Ghi hình một chút, không đạo diễn lại phát điên lên mất."
Nói tóm lại, Tịch Dã cũng không phải kiểu người quá thú vị, sau khi biết mình chỉ là một NPC, y liền tránh tất cả những tiếp xúc không cần thiết trong các tiểu thế giới.
Ước chừng chịu đựng đồng đội ở bên cạnh kích động ríu rít được năm phút, Tịch Dã sờ sờ túi, lặng lẽ lấy một viên kẹo từ bên trong ra, bóc vỏ, nhét nó vào miệng đứa nhóc này: "Im lặng."
"...Ưm?" Qua một lớp giấy gói kẹo, đầu ngón tay trắng trẻo mềm mại của thanh niên áp lên trên môi Cố Tông, đầu lưỡi Cố Tông nếm được một chút vị ngọt, mặt liền đỏ bừng.