Hóa Ra Tôi Là Mỹ Cường Thảm

Chương 4: Lấy cái tốt nhất




Kỹ năng diễn xuất của Cố Tông rất vụng về, ít nhất Tịch Dã thấy vậy.

Nhưng y vẫn tiếp nhận ý tốt dịu dàng này của thiếu niên, cúi đầu, giả vờ như mình đang buồn ngủ.

Để có thể có chuyện gì đó để xem, sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, tổ tiết mục sắp xếp chỗ ngồi cho khách mời, chỗ ngồi của Tịch Dã ở bên ngoài, cách một lối đi nhỏ chính là Tiết Minh Lãng, có ý đồ gì không cần nói cũng biết được.

Tịch Dã lại chỉ quan tâm một chuyện, ngủ.

Từ Hoa Quốc không có chuyến bay thẳng đến S quốc, toàn bộ hành trình ước chừng phải mất hai mươi tiếng đồng hồ, y đã quen với việc di chuyển bằng máy bay, đương nhiên biết tầm quan trọng của việc nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nửa giờ sau, thanh niên tóc đen trùm kín chăn nhỏ khẽ mở mắt: [Tôi không ngủ được.]

Không phải do những khách mời khác cùng với nhân viên công tác đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, mà là do trong đầu y như thể bị kéo căng, giống như uống quá nhiều cà phê, thân thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất hăng hái.

[A, có lẽ cậu cần một chút rượu?] khi xem phim kinh dị, điều đáng sợ nhất chính là ở thời khắc mấu chốt đột nhiên có người phát ra âm thanh, 1101 vỗ ngực sợ hãi, nhấn nút tạm dừng, [Lén uống một ít melatonin* cũng không sao đâu.] (nhỏ thống này làm ăn không chuyên nghiệp gì hết z ( ಠ ͜ʖ ಠ))

* thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ chữa mất ngủ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ.

Nếu muốn lôi kéo ai đó nhập bọn, cục bộ xuyên nhanh sẽ luôn thể hiện một chút thành ý, huống chi bình thường vật tư từ trước đến nay luôn tiện nghi, Tịch Dã lại cá mặn như vậy, mỗi tiểu thế giới đều sẽ luôn có một chút đặc quyền.

Uống thuốc khẳng định là không thể rồi, nhiều người đang nhìn như vậy, dưới những cặp mắt chăm chú của đám đông, Tịch Dã kể từ khi xuyên qua nhiều thế giới đầu đã luôn đau âm ỉ, bình tĩnh yêu cầu một ly rượu nho trắng.

Y đối với cồn không hề có hứng thú, nhưng cơ thể này lại rất quen thuộc, đều đặn uống từng ngụm nhỏ, Tịch Dã nâng tay, đặt ly xuống, lau lau môi.

Ở một góc khác Tiết Minh Lãng cau mày.

Hắn không thích cái bộ dáng này của Tịch Dã, hút thuốc say rượu, trước ống kính mà cũng không biết kiềm chế, toàn thân đều là một vẻ sa đọa.

Đang cùng Khương Linh Linh nói chuyện phiếm, tầm mắt Tô Thanh Duyệt cũng theo Tiết Minh Lãng nhìn qua, cậu ta bị Tịch Dã bắt nạt đã nhiều lần, nhìn thấy vậy cũng không lên tiếng, chỉ mím môi.

Nam sinh cùng đội với Vệ Nghiên thật ra là kiểu người vô tư, tên Tần Thành, anh ta là người dẫn chương trình mới của Fruit Channel, nổi tiếng từ các chương trình tạp kỹ nhờ sự ngay thẳng của mình.

Cảm thấy thời cơ hiện tại vừa vặn, anh ta nhân cơ hội mở ra đề tài: "Anh Tiết cùng thầy Tịch trước đây quen biết sao?"

"Ừ." Biết rõ kịch bản của chương trình, Tiết Minh Lãng tuy không quá muốn nhắc tới, nhưng vẫn lời ít ý nhiều nói: "Bạn học cấp 3."

Nhân vật còn lại được nhắc tới trong chủ đề lại không có phản ứng gì, hai mắt nhắm lại, hai má hiện lên vệt ửng hồng nhàn nhạt, như thể đang say rượu, hoặc là đang say giấc.

Vẫn là chiếc áo sơ mi mặc từ ban chiều thời điểm bắt đầu buổi phát sóng, thanh niên tóc đen cổ áo hơi mở ra, mảng lớn ửng hồng gần như trải dài dọc theo cổ xuống tới xương quai xanh, tóc mái có hơi rối, hai tay y lại giao nhau đặt ở trên đầu gối, khó phân biệt là quy củ hay tùy tiện.

Chỉ có 1101 biết, ký chủ cá mặn nhà nó không có cảm giác an toàn, phải ôm thứ gì đó mới có thể đi vào giấc ngủ.

Tần Thành không tự giác hạ thấp âm lượng: "Hai người không học cùng lớp sao?"

Tiết Minh Lãng: "Ừ, thành tích cậu ta tốt."

Đã từng náo loạn hot search mấy lần, cái mác chỉ học hết cấp 3 đã dán chặt ở trên người Tịch Dã, tuy rằng những gì Tiết Minh Lãng nói là thật, vào tai người khác lại có vẻ hơi chế giễu.

Tịch Dã đang "ngủ", mặc kệ là thật hay giả, bàn tán chuyện của đối phương tóm lại là không được tốt, Tần Thành dừng lại, bất đắc dĩ nháy mắt với tổng đạo diễn, bắt đầu nói sang chuyện khác.

Trong số tám vị khách mời, được hoan nghênh nhất đương nhiên là Tô Thanh Duyệt, cậu ta là dùng chính sức mình đi lên, gia cảnh lại càng hậu đãi, nếu so sánh hai người, Tịch Dã ở một góc lại càng quạnh quẽ.

- - Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến fan của Cố Tông không hài lòng với việc hai người tổ đội, debut tạp vị, bị quản lý đẩy ra ngoài làm công cụ kiếm tiền đã đáng thương lắm rồi, lại còn ghép cặp với một tiền bối tai tiếng ngập đầu, tình huống quả thực không còn có thể tệ hơn được nữa.

Sốt ruột nhất chính là, người đồng đội này thế mà lại do Cố Tông chủ động lựa chọn, cũng không tìm ra được bằng chứng có người giở thủ đoạn trong tối, khiến cho bọn họ muốn mắng cũng không có chỗ nào để mắng.

Về phần Cố Tông, người được fan lo lắng, giờ phút này đang cầm bút viết viết vẽ vẽ gì đó trong một cuốn sổ nhỏ, tay trái gần như không tiếng động gõ gõ, tựa hồ đang tìm kiếm tiết tấu giai điệu.

Đến khi hắn lấy lại tinh thần, ánh đèn trong khoang sớm đã mờ đi, xung quanh không còn âm thanh nói chuyện, ghế đã ngả ra sau, dường như tất cả mọi người đều đã ngủ.

Mấy tiếng đồng hồ không uống nước, cổ họng Cố Tông có hơi khô khốc, hắn lại không muốn đánh thức Tịch Dã đang ngồi ở ghế ngoài, đành hướng ánh mắt về phía ly rượu nho đã gần cạn đáy.

Không chạm môi cùng một chỗ, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?

"Bạn nhỏ, không được uống."

Một chất giọng để ca hát, làm sao có thể tùy tiện mà hủy hoại giống y được.

Đêm khuya trong cabin, thanh âm của Tịch Dã rất nhẹ, mặc dù Cố Tông muốn phản bác chính mình đã thành niên rồi, nhưng đối diện với một đôi mắt phượng hẹp dài kia của thanh niên, hắn lại không thể nói được thành lời.

Cố tông thành thật gật đầu: "Dạ."

Cũng chính là bởi vì cái nhìn chằm chằm này, hắn rốt cuộc ở trong ánh đèn lờ mờ chú ý tới những tơ máu tản ra như mạng nhện ở đáy mắt thanh niên: "Anh Tịch, ngủ không ngon sao?"

Tịch Dã: "Gần như là vậy."

Thật sự mà nói, tình huống của y không phải là ngủ không ngon, mà là một giây cũng chưa chợp mắt, nguyên chủ bị chứng mất ngủ đeo bám nhiều năm, khi y đến dường như đã càng trở nên trầm trọng hơn.

Nói cho cùng Tịch Dã đã rất quen thuộc với loại tình tiết này, mỹ cường thảm lại còn bị gán cho vai phản diện độc ác, làm sao có thể có một cái chết êm đẹp, huống chi mỗi lần y thức tỉnh đều là ở giai đoạn sau của cốt truyện, đã gần như đi đến điểm cuối của cuộc đời. 1101 vừa lo lắng lại đau lòng: [Cậu có thể dựa vào khả năng che chắn cảm giác đau á.]

Tịch Dã hiếm khi lại đồng ý: [Phải vậy thôi, ai bảo tôi không muốn đi lấy lòng vai công chính làm chi.]

1101: [Có thể diễn mà!]

Tịch Dã: [Diễn không nổi.]

1101:...Chắc tui tin, tức chết tôi rồi.

Về phần tranh đấu với nhân vật chính, Tịch Dã đã đóng vai phản diện quá nhiều lần, sớm đã chán ghét những màn tương tự, đang lúc Tịch Dã suy nghĩ uống thêm vài ly rượu liệu có tác dụng hay không, Cố Tông bỗng nhiên đưa đến một bên tai nghe: "Là tiếng mưa rơi."

"Chúng ta đổi chỗ được không?"

Cùng chung tai nghe, cho dù là kiểu Bluetooth không dây, cũng có vẻ quá mức thân mật, nhưng ánh mắt của Cố Tông lại rất đỗi bình thản, dường như đã hoàn toàn quên mất vẫn còn máy quay.

Không gian trong góc tương đối kín quả nhiên thật dễ cho người ta cảm giác an toàn, Tịch Dã do dự hai giây, sau đó gật đầu: "Cảm ơn."

Thiếu niên một giây trước còn đang ủ rũ lập tức nở nụ cười.

Khoang hạng nhất xa hoa đủ rộng rãi, khi hai người đổi chỗ cũng không phát ra bất kỳ tiếng động dư thừa nào, ghế nằm ngả ra sau thành một chiếc giường nhỏ, Tịch Dã nhắm mắt lại, đặt lưng xuống, nghe bên tai tí tách tiếng mưa rơi, tứ chi cuối cùng cũng không còn cứng đờ như ban nãy.

Tuy là đặt cạnh nhau, nhưng giữa từng ghế sẽ có một tấm rèm để tạo không gian riêng tư, bạn có thể lựa chọn kéo rèm hoặc không, cho dù là hai người khác phái ngồi cạnh nhau cũng sẽ không làm người cảm thấy quá mức thân mật, tưởng gần nhưng không gần.

Tịch Dã và Cố Tông đều là nam, cái rèm kia ngay từ ban đầu đã vô tác dụng, mấy chục phút sau, Cố Tông từ phòng vệ sinh trở về nhìn thấy thanh niên bên cạnh hắn không biết từ khi nào đã thay đổi tư thế ngủ thành nằm nghiêng qua một bên, đôi chân hơi co lên, hai hàng mi nhíu lại cũng thành cảnh đẹp ý vui, tựa như một mỹ nhân ngủ trong rừng rất sợ lạnh giá.

Theo bản năng, Cố Tông cúi người, vươn tay muốn chỉnh lại tấm chăn xiêu vẹo cho đối phương.

Trước khi hắn kịp chạm vào lớp vải bông xù kia, thanh niên trong lúc mơ màng chính xác mà bắt được cổ tay của hắn.

Do vừa mới chạm qua nước lạnh, làn da Cố Tông rất mát mẻ, rũ mắt xuống, hắn ảo não chính mình lo việc bao đồng lỡ đánh thức Tịch Dã, nương theo tia sáng dịu nhẹ phát ra từ đèn ngủ, hắn nhìn thấy lông mày của thanh niên hơi giãn ra.

1101 càng khiếp sợ hơn.

Sau ghi gặp gỡ Cố Tông, tinh thần luôn dao động của Tịch Dã thế mà dần dần có xu hướng ổn định lại, không còn là trạng thái nửa mê nửa tỉnh bị cơ thể ép buộc phải nghỉ ngơi sau khi mệt mỏi quá độ, nhưng là thực sự chìm vào giấc ngủ sâu.

Đứa nhóc này rốt cuộc có lai lịch gì?

Bối cảnh thế giới này cũng không phải ABO hay lính gác dẫn đường.

Mà Cố Tông kia cũng ngốc quá đi, bị ký chủ nhà nó nắm phải, thế mà cũng không tránh ra, lại cứ duy trì cái tư thế khó xử như vậy, ngồi xuống dựa lưng vào phần vững chắc của ghế tựa, ngây ngốc dâng luôn cánh tay của mình cho người ta. (awwwwwwwww („ಡωಡ„))

Đến khi Tịch Dã tỉnh lại, thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, nữ tiếp viên với nụ cười ngọt ngào đang nhẹ giọng xác nhận yêu cầu bữa ăn của mọi người, thiếu niên tay dài chân dài ngồi ở dưới đất, khoanh chân, thoạt nhìn có chút đáng thương giống như một chú chó lớn bị bắt nạt, vừa thấy "chủ nhân" tỉnh ngủ, lập tức vui vẻ chạy tới: "Thầy Tịch."

"Anh có đói bụng không?"

Lòng bàn tay truyền đến nhịp đập ấm áp không thuộc về mình, Tịch Dã lúc này mới ý thức được mình đang làm cái gì.

Y rất nhạy cảm với những ánh mắt, nên tự nhiên có thể cảm nhận được rất nhiều cặp mắt hoặc công khai hoặc lén lút đang nhìn bọn họ, Tịch Dã lắc đầu, buông ngón tay ra: "Xin lỗi."

Hoàn toàn ngủ say hai tiếng đồng hồ, sắc mặt y đã hồng hào hơn rất nhiều so với lúc trước, chỉ là âm cuối mang theo chút khàn khàn, tựa như ẩn giấu một cái móc câu nhỏ.

"Không..." Cố Tông chống tay trái đứng dậy, lời còn chưa dứt, đã liền lảo đảo:

"Chân hình như bị tê rồi."

"Tiểu Cố đối đãi với người khác thật tốt, vóc dáng cậu ấy cao như vậy đúng là làm khó rồi," giọng điệu Tần Thành mang theo ý trêu chọc, ló đầu ra từ hàng ghế phía trước, "Thầy Tịch có chỗ nào không thoải mái sao? Nhìn không có tinh thần gì hết."

Chỉ một câu đã đem sự quan tâm Cố Tông dành cho y quy kết thành vì nhân cách tốt, nếu Tịch Dã là fan của Cố Tông, nhất định sẽ rất cảm kích hắn.

Thấy đối phương có tâm muốn nói giúp cho đứa nhóc này, Tịch Dã không một gợn sóng mà trả lời: "Vẫn ổn."

Tổng đạo diễn, người đang cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại quả thật đang rất lo lắng.

Ông ta chịu áp lực bỏ một số tiền lớn ra để mời Tịch Dã tham gia chương trình này, mục đích là để đối phương cùng Tiết Minh Lãng và Tô Khuynh Nguyệt cấu xé nhau, ai ngờ đối phương thế nhưng giống như biến thành người khác vậy, ngoài ngủ ra thì không làm gì hết.

Ngay cả một tân binh trong ngành phát thanh như Tần Thành muốn moi thêm vài lời trong miệng đối phương cũng rất khó, mấy ngày sắp tới phải làm sao bây giờ?

Hợp đồng đã ký rồi, phát sóng trực tiếp cũng phát rồi, bây giờ chỉ còn biết cắn răng tiếp tục quay thôi, sau khi tổ tiết mục thuận lợi đến được khách sạn đã đặt trước ở S quốc, Cố Tông cuối cùng cũng nhận được phần thưởng mình luôn mong chờ:

Quyền được chọn phòng.

Từ phòng tiêu chuẩn đến phòng tổng thống, tổng cộng có bốn hạng, dựa theo nhiệm vụ tổ tiết mục đưa ra, cứ mỗi hai ngày sẽ lại có cơ hội thay đổi phòng ở.

Nếu phần thưởng này rơi vào tay người khác, tự nhiên không có gì phải bàn cãi, nhưng cố tình đạo diễn lại đưa tấm thẻ đặc quyền cho Cố Tông thay vì Tịch Dã, là người nhỏ tuổi nhất trong số các vị khác mời, bất kể Cố Tông chọn lựa ra sao, đều sẽ có khả năng bị chỉ trích.

1101 không khỏi cảm khái: [Hai người thật đúng là đồng bệnh tương liên.]

Vừa dứt lời, ký chủ trong mắt nó vốn không hứng thú với bất cứ chuyện gì đột nhiên bước lên phía trước, dùng hai ngón tay kẹp lại, đoạt lấy tấm thẻ Cố Tông đang cầm, thản nhiên nói: "Chọn phòng đúng không?"

"Lấy cái tốt nhất."