Trong nháy mắt Cao Mại còn cho rằng bản thân nghe nhầm: "Điện hạ nói là phường Thường An sao?"
Hoàn Huyên nhíu mày: "Muốn ta nói lần thứ hai à?"
Cao Mại vừa nghe giọng điệu đó liền biết Điện hạ lại nổi tính kỳ quặc rồi, vội nói: "Điện hạ thứ tội, lỗ tai này của tiểu nhân chi bằng vứt đi cho rồi!"
Đúng lúc này, nơi cây hòe cổ thụ trước cửa bỗng có tiếng quạ kêu, thô rát khó nghe tựa như giọng cười nhạo ác ý.
Hoàn Huyên cau mày: "Chờ đã."
Cao Mại: "Điện hạ còn gì phân phó?"
"Bắn hạ con chim đáng ghét trên cây kia đi." Hoàn Huyên lạnh lùng nói.
"...Vâng." Cao Mại đưa tay lên lau mồ hôi, lấy mắt ra hiệu với thị vệ.
Lập tức có người giương cung kéo tên.
Con chim "đáng ghét" kia nghiêng đầu, liếc mắt nhìn nam nhân bên cửa sổ xe ngựa bằng đôi mắt nhỏ long lanh, không đợi mũi tên bắn ra, bỗng vỗ cánh bay lên trời, còn không quên quay đầu lại kêu "quạc quạc" khiêu khích.
Cao Mại đành phải cười trừ: "Chim chóc không hiểu chuyện, điện hạ đừng trách."
Hoàn Huyên trừng mắt nhìn hắn rồi buông màn xuống, không có phản ứng lại.
Cao Mại thở phào nhẹ nhõm, phân phó xa phu cùng tùy tùng quay lại đi về phía Nam thành.
Bánh xe lại tiếp tục lăn lộc cộc, thị vệ Vương phủ Mã Trung Thuận lặng lẽ đến gần Cao Mại, hạ giọng hỏi: "Điện hạ làm sao thế, rời kinh mấy năm, còn chưa bước vào Vương phủ lại chạy đến cái nơi chim còn không thèm thả phân trước..."
Nếu nói cần đi gấp không thể chờ, nhưng tâm tình kém như thế, chẳng giống sẽ đi gặp mỹ nhân mà giống như đi gặp kẻ thù tính sổ vậy.
Hắn hạ thấp giọng hơn nữa, tựa hồ kề bên tai nói nhỏ: "Rốt cuộc điện hạ có ý gì với vị kia ở Sơn Trì Viện vậy? Tốt xấu gì công công cũng lộ ra chút gió, để huynh đệ bọn ta biết ngọn nguồn..."
"Đây chẳng phải nghẹn lửa trong lòng sao?" Cao Mại thở dài, thì thào nói, "Vừa rồi trong cung gặp cái vị muốn đòi mạng điện hạ đó."
Mã Trung Thuận bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách."
Cao Mại chuyển sang chuyện khác: "Nhưng vị bên Sơn Trì Viện cũng không thể đắc tội, sinh ra tương tự cũng là một loại tạo hóa, đúng không?"
...
Phường Thường An, Sơn Trì Viện.
Một giấc này của Tùy Tùy chỉ ngủ được khoảng nửa canh giờ, nhiều năm chinh chiến đã khiến nàng hình thành thói quen, mỗi giấc ngủ đều rất ngắn, dù ở nơi đâu thì vừa nằm xuống liền ngủ, dùng thời gian ngắn nhất để bổ sung thể lực.
Nàng ngồi dậy, duỗi người, phủ thêm một lớp áo ngoài rồi xuống giường.
Nửa năm mai danh ẩn tích, đối với nàng mà nói là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, nhưng sau một thời gian dài thư thái, khó tránh khỏi sẽ chậm chạp, một khi mặc kệ thì càng ngày càng lười nhác.
Dao để lâu sẽ rỉ sét, con người cũng như vậy.
Nửa năm dưỡng thương này, nàng cảm thấy khớp xương cũng sắp rỉ sét rồi.
Thực ra thương thế đã không còn trở ngại, chỉ là lúc trước ở trong doanh trại của Hoàn Huyên có rất nhiều người để mắt tới, nàng không thể để người khác biết mình từng tập quyền cước đao kiếm.
Nếu ngứa tay không nhịn nổi sẽ mượn tướng sĩ cung tên bắn vào bia, còn phải giữ lại một phần năng lực - nếu không một nữ thợ săn bình thường với tài thiện xạ chắc chắn sẽ làm người khác nghi ngờ.
Thân phận của nàng có thể tra, nhưng không thể tra đến nguồn căn gốc rễ.
Hoàn Huyên ném nàng tới Sơn Trì Viện nơi chim không thèm thả phân này, thật ra đã đánh trúng tâm ý của nàng.
Nơi đây rất rộng, hạ nhân và thị vệ lại thiếu nên cũng không khó để tìm một nơi ẩn nấp để luyện võ.
Còn những việc khác có thể từ từ mưu tính, không vội.
Tùy Tùy thay chiếc áo ngắn, thắt chặt đai lưng, rửa mặt sơ qua rồi dùng ngón tay vén hai chùm tóc dài, lưu loát búi thành kiểu nam tử gọn gàng, dùng cốt trâm để cố định.
Sau đó nàng mang đôi giày da hươu, vén rèm ra khỏi phòng.Tùy Tùy xoay một vòng trong viện, không thấy bóng dáng Xuân Điều, biết chắc là tiểu nha đầu này nhân lúc nàng ngủ lại chuồn ra tìm người tán gẫu thăm dò tin tức rồi.
Như thế cũng tốt, giảm bớt không ít phiền toái cho nàng.
Nàng đẩy cửa viện ra, nhiều năm không dùng đến, trục cửa vang lên tiếng "kẽo kẹt" tựa như một lão nhân đến tuổi gần đất xa trời ho khan không ngừng.
Nàng giẫm lên cành cây khô phủ đầy trên mặt đất, xuyên qua cánh rừng phong rực rỡ như lửa thiêu đến một bức tường đá cao bảy thước phủ đầy rêu.
Bên kia tường chính là vườn phía Tây.
Cổng vườn nằm ở nơi khác, từ Đồng Vân Quán phải vòng một vòng lớn, Tùy Tùy lười đi đường vòng xa, khi ra cửa đã tính toán con đường ngắn nhất, một bức tường làm sao có thể chặn được nàng.
Nàng chỉ nhìn lướt qua đã tìm được một viên gạch hơi nhô ra, đôi tay nắm lấy viên gạch đó, mũi chân nhẹ nhàng mượn lực, linh hoạt trèo lên đỉnh tường, nhẹ nhàng qua tới bên kia bức tường.
Động tác và tư thế đó thật sự như bay, rất nhẹ nhàng.
Tùy Tùy không lo việc bị người khác nhìn thấy, nữ nhi thợ săn trong núi có thân thủ tốt cũng không kỳ quái.
Nhưng lúc này trong vườn không có một ai.
Vườn tược không được người chăm sóc cẩn thận, mùa thu cây cỏ khô héo, tàn tích mặt hồ trống trải nửa là lá khô, nửa là sen tàn, cảnh tượng trước mặt đầy hoang vắng tiêu điều.
Tùy Tùy đi dọc theo con đường mòn gần như bị cỏ dại vùi lấp để lên gò đất phía Tây.
Trăm năm trước, Thọ An công chúa đã đặc biệt vận chuyển các chồng đá núi từ Giang Hoài để xây nên, những tảng đá kỳ lạ lởm chởm, mỏm đá cao dốc bị mài mòn tạo thành hố đá lớn, thực vật khắp nơi đều là tùng bách sinh trưởng đã trăm năm không khác gì cây cối ở vùng hoang dã, nơi nơi giăng đầy dây leo, mảng rêu bám xanh biếc.
Tùy Tùy đi dọc theo sâu vào rừng rậm, tìm được một khoảng đất trống thích hợp, bẻ một cành cây khô làm kiếm, bắt đầu luyện tập.
Khả năng đao kiếm, quyền cước, cung mã của nàng đều do một tay phụ thân dạy nên.
Tiêu Yến ít nói, không biết cách thể hiện tình yêu thương với nữ nhi, mỗi lần đoàn tụ sau chia xa hắn luôn nở nụ cười vụng về: "Rút đao ra, để ta xem con có tiến bộ hơn không."
Tiếng leng keng của đao kiếm đó chính là cuộc nói chuyện đặc biệt của hai phụ tử bọn họ.
Rừng thông yên tĩnh, chỉ có tiếng gió giữa đất trời, thổi lá vàng vang tiếng xào xạc, những chiếc lá rơi bị cuốn theo lặng lẽ xoay một vòng giữa không trung.
(gốc: 打着旋静静飘落)
Tùy Tùy nhanh hơn gió, còn uyển chuyển nhẹ nhàng hơn cả lá bay trong gió, nàng ở giữa giữa các cành cây xoay tròn, nhảy lên, bổ, đâm, gọt, cắt...!Mỗi một động tác đều khắc sâu vào xương tủy cùng cơ bắp của nàng, tạo thành một nhịp điệu kỳ lạ, tự nhiên tựa như hơi thở, như nhịp tim, như dòng máu.
Sau khi sảng khoái luyện một bộ quyền kiếm của Tiêu gia, nàng nhẹ ném cành cây đi, nặng nề thở ra, lau mồ hôi trên mặt.
Tiếp đó nàng cúi xuống, bắt đầu tìm kiếm nấm trong rừng.
Khu rừng này có tán lá lớn che trời, ánh mặt trời rất khó chiếu lọt.