Tiếp đến mặt nước, Tống Nguy liền móc một viên oxy nhét vào miệng Diệp Minh rồi ôm anh lặn xuống. Từ trên cửa sổ tầng năm, đạn bắn xuống như mưa, chẳng mấy chốc, mặt nước đã bình lặng.
Trên mặt sông ánh đèn quét qua loang loáng. Vài chiếc tàu an ninh đã xuất phát lượn khắp mặt sông, đạn từ trên thuyền bắn xối xả xuống nước. Tống Nguy ôm chặt lấy Diệp Minh, chìm xuống thật sâu, Mã Linh, Triệu Thanh nắm tay nhau lặn càng sâu hơn. Mặt nước dường như hoàn toàn bình lặng. Nếu hiện giờ chỉ cần họ bơi ra ngoài là sẽ bị ăn đạn. Hơn nữa, bọn chúng sẽ không ngờ cả bốn người vẫn còn ở đây, ngay sát bức tường bê tông của Thủ phủ, đang im lìm dưới đáy nước nên cũng không tìm kiếm quá gần tòa nhà mà chỉ đứng từ xa nhả đạn xuống sông.
Lúc này, Lâm Nhược Hàn đang ngủ trong nhà bỗng giật mình vì tiếng chuông điện thoại. Anh ta nhìn màn hình, giật mình ngồi hẳn dậy.
"Ngài Tổng Tư lệnh?"
"Phải. Anh hãy ngay lập tức cho phong tỏa thành phố!"
"Có chuyện gì, thưa ngài?"
"Không cần biết lý do, cho toàn bộ đội an ninh của Cục xuất phát!"
"Tôi không thể phong tỏa cả thành phố, cần chỉ lệnh của Tổng Cục cảnh sát Liên Minh Vùng Đông Bắc..."
"Lâm Nhược Hàn, anh muốn làm thế nào cũng được, ngay lập tức, phong tỏa!"
"Phải có lý do..."
"Vậy thì anh tìm lý do đi!"
Cúp máy.
Lâm Nhược Hàn: "Chó chết!"
Anh ta đấm tay xuống bàn, thở dốc. Một phút sau, anh ta gọi điện tới Cục cảnh sát:
"Cục trưởng Cục Cảnh sát Hà Phong đây, mở Chỉ lệnh L79 phong tỏa mọi lối ra của thành phố. Kiểm soát an ninh ba cây cầu, không cho bất cứ ai đi qua!"
Anh ta đặt điện thoại xuống, mặc quân phục, lao ra ngoài. Chỉ lệnh cấp trên cũng thôi đi.
Trên ba cây cầu bắc ngang mặt sông Tử Hà tới bán đảo Tạ Liên, xe cảnh sát đã đỗ đầy chật. Năm giờ sáng, lượng xe lưu thông chiều đi vào bán đảo qua sông Tử Hà vẫn được đi, chiều ra ngoài thì hoàn toàn bị chặn. Lúc này, số lượng xe lưu thông cũng không nhiều, đường khá trống.
Trên mặt sông, vài chiếc tàu vẫn tiếp tục tuần tra. Lúc này, cả bốn người đã lần theo bờ tường, trồi lên trên một đám cỏ mọc um tùm gần một cây cầu. Mã Linh lần tìm trong bụi cỏ, tìm được cây súng bắn tỉa đã dấu từ trước, liền lấy ra một bộ quần áo như sinh viên thường mặc, đeo ba lô lớn trên vai, thẳng lưng bước vào thành phố.
(Tác phẩm có bản quyền của Bạch Vân Thư Quán, được phát hành tại wattpad bachvanthuquan)
Tống Nguy, Diệp Minh, Triệu Thanh đã chạy được tới chỗ xe đậu, liền nhảy vào trong xe, lặng im di chuyển. Triệu Thanh lái xe hòa vào dòng xe cộ hướng về phía chiếc cầu. Giờ này, giao thông thưa thớt nhưng bất cứ xe nào đi qua cũng đều bị kiểm tra giấy tờ rồi bắt quay đầu.
Xe của Triệu Thanh nối theo những chiếc xe phía trước, từ từ tiến tới. Trước cầu, hai chiếc xe cảnh sát đỗ hai bên, cảnh sát đều đứng dàn hàng hai bên cầu, có đến hơn hai mươi người.
Chỉ còn hai chiếc xe nữa là đến lượt xe của Triệu Thanh bị kiểm tra. Tim anh lúc này đã nóng đến độ sắp nhảy vọt ra ngoài. Nếu Mã Linh không kịp tới điểm bắn, thì chắc chắn anh phải cướp đường mà lao qua cầu, không tránh khỏi ăn đạn. Hầu hết những người kiểm tra an ninh ở đây đều là cảnh sát, là đồng đội của anh, lẽ nào... anh phải bắn vào họ hoặc bị họ bắn cho tan xác.
Một chiếc xe nữa tiến lên kiểm tra rồi quay đầu, chỉ còn một chiếc nữa...
Đúng lúc này, tiếng của Mã Linh vang lên trong tai nghe:
"Tôi đã đến được điểm an toàn. Chuẩn bị sẵn sàng nhé!"
Triệu Thanh thở ra một hơi. Nói:
"Đã sẵn sàng!"
Chiếc xe phía trước quay đầu, xe của Triệu Thanh từ từ tiến lên. Đúng lúc này, bùm một tiếng, chiếc xe cảnh sát đang đỗ bên cạnh đầu cầu bị trúng đạn pháo, nổ tung. Toàn bộ cảnh sát liền nằm rạp xuống. Triệu Thanh nhấn ga, lao vọt lên cầu.
"Đuổi theo, đuổi theo!"
Một vài viên đạn bắn tới va loong coong vào thành xe.
Uỳnh một tiếng nữa, chiếc xe cảnh sát thứ hai nổ tung. Một cột lửa bốc lên, khói nghi ngút đen cả mặt sông. Khi tất cả định thần lại thì Triệu Thanh đã cho xe vọt lên đến gần đầu cầu bên kia.
Ở trên tòa nhà gần đó, Mã Linh thản nhiên tháo súng nhét trở lại ba lô, ung dung đi xuống, chẳng mấy chốc lẫn vào dòng người buổi sáng sớm!
Phía bên kia cầu, nơi giao nhau giữa những con đường ra khỏi thành phố, Triệu Thanh cho xe phóng vọt lên đường cao tốc, hòa vào dòng người xuôi ngược. Tiếng Mã Linh nói trong tai nghe:
"Mọi người sao rồi? Tôi thì ổn!"
"Chúng tôi ổn!"
Diệp Minh ngồi phía sau, mở cửa kính, tập trung nhìn vào các U-Camera trên suốt dọc đường, toàn bộ đều vô cớ bị nổ tan tành.
Lúc này, Lâm Nhược Hàn đang chạy xe tới Thủ phủ Tư lệnh, điện thoại của anh ta réo rắt vang lên:
"Phát lệnh truy nã người của anh cho tôi?"
"Tôi không hiểu ngài nói gì?"
"Người của anh, Triệu Thanh, Mã Linh, và một tên Tống Nguy nào đó đã xông vào Thủ phủ cướp người!"
"Xin lỗi ngài..."
"Phát lệnh truy nã! Ngay!"
Phía bên kia máy đã cúp một tiếng thật mạnh. Lâm Nhược Hàn điếng người, đánh xe vào lề đường, ôm đầu phát điên.
Một lúc sau, anh ta bình tĩnh lại, liền bấm số gọi đi.
"Đại nhân, ông nói đã xử lý bọn họ, sao giờ vẫn còn lù lù quay về thành phố Hà Phong cướp người?"
Phía đầu dây bên kia, đại nhân nào đó im lặng một lát, trầm giọng nói:
"Cục trưởng Lâm, bọn chúng quả thật không dễ xử lý!"
"Đại nhân, đừng làm khó tôi!"
Trên đường cao tốc số Tám, Triệu Thanh im lặng tập trung vào đường đi, lao nhanh ra khỏi thành phố. Đến khi phá hỏng hết U-camera giao thông gắn dày đặc, Diệp Minh mới đóng cửa xe lại. Tống Nguy nhìn anh không rời mắt, bao nhiêu cảm xúc đối với hắn lúc này cũng không gì diễn tả nổi. Hắn nhìn anh như thể đã nhìn như vậy từ kiếp trước. Diệp Minh quay sang bắt gặp ánh mắt Tống Nguy, hốc mắt nóng lên.
Anh dịu dàng nhìn hắn, hỏi:
"Nhìn đủ chưa?"
Tống Nguy rời mắt xuống đôi tay của anh, đau lòng nâng nó lên.
"Minh Minh, giờ phải làm thế nào?"
"Chặt tay đi thôi!" Diệp Minh nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, lại muốn đùa bỡn. Ai ngờ Tống Nguy tức đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn trở nên dữ dằn đến tàn khốc.
"Bọn khốn kiếp, tại sao chúng lại làm thế này với anh?"
Diệp Minh đưa đôi tay kim loại lên, khều Tống Nguy lại gần, dựa vào vai hắn.
"Ra khỏi đây, đến nơi an toàn rồi sẽ có cách!"
"Tyler, ông chờ đấy! Tôi sẽ san bằng cái Thủ phủ khốn nạn này!" Tống Nguy một tay ôm lấy vai Diệp Minh, buông lời phẫn nộ. Diệp Minh nghe Tống Nguy nhắc đến cái tên Tyler, lông mày khẽ nhíu lại.
Theo chỉ dẫn của Tống Nguy, Triệu Thanh cho xe chạy tới bờ sông Thanh Vân. Tại đây, có một du thuyền đã chờ sẵn. Bước vào trong thuyền, người đón bọn họ là Lâm Phong. Triệu Thanh nhìn gã không chớp mắt, trong lòng dậy sóng.
"Lâm Phong?"
"Cảnh sát Triệu!" Lâm Phong nhã nhặn chào hỏi. Dù sao thì Triệu Thanh cũng từng bắt Lâm Phong vài lần vì đua xe. Triệu Thanh quay sang nhìn Tống Nguy, chờ đợi một lời giải thích. Tống Nguy nói ngắn gọn:
"Lâm Phong với tôi, là bạn."
Lâm Phong nhìn thương tích trên mặt Tống Nguy, rồi lại liếc sang đôi tay đeo găng kim loại của Diệp Minh, nói:
"Xem ra cuộc rong chơi của cậu không được suôn sẻ lắm nhỉ?"
Tống Nguy lườm Lâm Phong một cái, đẩy gã ra ngoài:
"Cảm ơn anh, tôi sẽ lo từ đây. Còn nữa, Mã Linh vẫn ở trong thành phố, anh lo cho cô ấy một thân phận mới, trong vòng mười ngày tìm cách đưa cô ấy tới Hải Hồ."
Lâm Phong đút hai tay túi áo khoác, đứng trên boong tàu, nhìn đội quân bại trận trước mặt, dùng ánh mắt thương hại nhìn Tống Nguy. Sau cùng, Lâm Phong nói:
"Tống Nguy, tôi hy vọng cậu đúng. Tôi trông đợi vào cậu, sẽ tìm ra bà ấy!"
Tống Nguy bước lên phía trước, chìa bàn tay ra với Lâm Phong:
"Cảm ơn!"
Lâm Phong bắt lấy tay hắn, nói:
"Đi đi, tôi sẽ lo chuyện cái xe kia và cô nàng cảnh sát xinh đẹp."
Lâm Phong quay bước đi, dáng gã dong dỏng cao, sống lưng thẳng tắp, tạc vào bầu trời xanh buổi sớm.
Triệu Thanh nhìn theo bóng dáng của Lâm Phong, trong lòng thầm nghĩ: "Rốt cuộc mấy cậu ấm của thành phố có vấn đề gì? Bề ngoài thì ăn chơi, đua xe, đánh bạc, gây xích mích, vào tù ra tội, còn lúc này đây họ như mang một bộ mặt hoàn toàn khác. Phải chăng mình không hiểu chút nào về sự vận động của thành phố này?".
Tống Nguy, Diệp Minh và Triệu Thanh tới phòng điều khiển tàu. Sau khi cho tàu rời bến, Tống Nguy đặt chế độ tự lái rồi sốt ruột quay sang Diệp Minh.
"Nói mau đi, tay anh giờ phải xử lý thế nào?"
Diệp Minh từ lúc thoát khỏi Thủ phủ, vẫn chỉ chăm chú nhìn Tống Nguy. Nhìn người mình yêu chết ngay trước mắt mà không có cách nào cứu được, cơn tuyệt vọng ấy đã lặp đi lặp lại trong đời anh tới hai lần. Lần đầu tiên là khi nhìn Lãnh Vu Thần chết trong tay anh, lần thứ hai là bất lực khi thấy Tống Nguy bị kẹt trong chiếc xe sắp nổ...