Ba người cho xe chạy tới bên cây cầu dẫn tới bán đảo Tạ Liên, gần Thủ phủ nhất, đỗ tại nơi khuất, có thể quan sát phía sau lưng của tòa nhà. Quả nhiên, phía sau là bức tường cao sừng sững dựng thẳng xuống mặt sông. Lồng năng lượng màu xanh trong suốt trông như một cái nơm khổng lồ bao trùm tòa nhà ra đến giữa sông Tử Hà. Vượt qua được lồng năng lượng, không cần đoán cũng biết, nước sông lâu năm khiến cho bức tường kia hẳn là trơn trượt vì rêu phong, muốn đột nhập từ phía này không phải dễ. Ngoài ra, trên nóc tòa nhà còn có hai chiếc U-Camera, phạm vi quét ra đến nửa mặt sông.
Tống Nguy đưa cho mỗi người một viên oxy thở dưới nước. Đây là loại oxy nén dành cho lính thủy đánh bộ, mỗi viên uống vào sẽ được cung cấp một lượng oxy kéo dài mười lăm phút. Triệu Thanh đón lấy viên thuốc cho vào miệng, không khỏi cảm thán:
"Đúng là điệp viên cấp quốc tế có khác, cậu kiếm đâu ra thứ này?"
"Lúc lấy ba lô cho Victor, tôi tranh thủ cuỗm cả hộp của anh ta." Tống Nguy thản nhiên nói rồi đưa cho mỗi người một viên nữa.
"Cho vào túi chống nước, lúc trở ra chúng ta cần sử dụng."
Làm xong mấy việc đó, Mã Linh phát vũ khí, dây móc cho cả ba người. Tống nguy cầm hai khẩu SW250 nhét vào bao đai đeo an toàn quanh bắp đùi. Mã Linh đưa cho hắn thêm một con dao quân dụng, hắn đón lấy nhét vào bao.
"Tôi thế này đủ rồi. Triệu Thanh, thuốc nổ NT7 để cẩn thận chút. Mã Linh, cô mang thêm đạn đi, sợ rằng sẽ phải dùng nhiều đấy!" Tống Nguy nhắc nhở. Mã Linh lấy thêm đạn lại cầm theo mấy trái lựu đạn "hàng mẫu" rồi cả ba xuất phát xuống bờ sông.
Nước sông hôm nay có vẻ ấm hơn, ba người lặn sâu xuống đáy, dùng thiết bị mà Nhạc Ly chuẩn bị sẵn, phá sóng khoét một lỗ trên lồng phòng hộ sát dưới đáy sông, chui qua. Vượt qua đoạn sông từ cây cầu dẫn đến bên sườn tòa nhà chỉ trong vòng mười phút. Triệu Thanh ra hiệu cho Tống Nguy, Mã Linh áp sát bức tường trơn trượt để tránh U-camera. Anh nhằm gờ tường tầng hai tung móc sắt rồi bắt đầu đu lên.
Quả nhiên, an ninh ở mặt sau tòa nhà khá lỏng lẻo có lẽ do đã căng lồng phòng hộ bao trùm cả đáy sông, cho nên chỉ hai lần tung móc sắt và cả ba đã lên được đến tầng năm của tòa nhà. Triệu thanh vừa lấy tai nghe ở túi chống nước đeo vào tai, vừa ra hiệu cho hai người còn lại đeo tai nghe liên lạc.
(Tác phẩm có bản quyền của Bạch Vân Thư Quán, được phát hành tại wattpad bachvanthuquan)
Lúc này, phía trong tòa nhà, trong phòng theo dõi an ninh, hai lính đều đang chăm chú nhìn màn hình. Giờ là bốn giờ sáng, cả bốn phía đều hết sức yên tĩnh. Họ liền quay sang tán gẫu.
Tại tầng năm có một căn phòng khá rộng, có tất cả năm lính canh, chia năm góc đứng gác. Triệu Thanh ngó vào trong, liền ra hiệu cho Tống Nguy và Mã Linh.
"Tôi xử hai tên ở giữa, Tống Nguy hai tên hướng chín giờ và mười hai giờ. Mã Linh một tên hướng ba giờ."
Cả ba giơ ngón tay, bắt đầu vọt lên khỏi gờ tường, tung người vào trong phòng. Triệu Thanh nhanh chóng dùng dao xử gọn hai tên hướng bảy giờ và bốn giờ, hai thân hình đổ uỵch xuống không một tiếng động. Không hổ là đội trưởng đội điều tra đặc biệt, ra tay rất mau lẹ và dứt khoát. Tống Nguy còn thần tốc hơn, không biết hắn thực hiện động tác gì mả cả hai tên tiếp theo đều gần như đổ gục cùng lúc. Mã Linh hạ tên còn tại dễ như ăn kẹo.
Cả ba cầm súng trong tay, từ từ tiến lại lối hành lang hướng mười hai giờ. Tống Nguy đã thuộc lòng bản đồ, liền ra hiệu cho Mã Linh và Triệu Thanh theo sau. Đi khoảng hai mươi mét, Tống Nguy ra hiệu cả hai bên đều có địch.
"Có hai tên, hai người ở yên, để tôi xử lý!" Tống Nguy ra hiệu. Mã Linh, Triệu Thanh liền đứng dựa vào tường, canh gác trước sau.
Tống Nguy liền đứng thẳng người, hiện thân toàn bộ chỗ ngã rẽ, hắn nhanh chóng xử lý tên bên phải chỉ mất vài giây, cùng lúc tên bên trái xông tới, liền bị hắn dơ tay bịt miệng, cắt cổ, không kịp kêu lên một tiếng.
Triệu Thanh rùng mình...
Vì một cái xác của Diệp Minh, Tống Nguy không tha cho ai cả.
Là một cảnh sát, anh càng ngày càng cảm thấy mình đã nhúng vào bùn đen, không thể nào rút chân ra được nữa.
Tống Nguy ra hiệu cho Mã Linh, Triệu Thanh theo sau. Phía trước họ là một sảnh lớn, chỉ có một tên đứng canh ngay trước cánh cửa kim loại sáng bóng. Tim Tống Nguy đập dồn. Hắn nhẹ nhàng rút con dao quân dụng trên đùi...
Triệu Thanh bắt lấy tay cầm dao của hắn, trừng mắt nhìn hắn.
"Đừng giết nữa!"
Tống Nguy lắc đầu. Nếu không xử lý dứt điểm, hệ thống báo động sẽ kêu trước khi họ đặt thuốc nổ vào cánh cửa kim loại kia. Hắn gạt tay anh ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lính canh đang ở cách đó hơn mười mét.
Và Tống Nguy ra tay. Con dao quân dụng bay vút đi, cắm phập vào yết hầu lính gác, khiến cho hắn ta chỉ kịp ôm lấy cổ họng, mắt trợn ngược lên nhìn về phía bên này, từ từ dựa vào bức tường, trượt xuống. Máu trào ra từ cổ họng.
Tống Nguy đẩy Triệu Thanh:
"Mau làm đi, đưa anh ấy ra!"
Triệu Thanh móc bọc thuốc nổ NT7, lao đến cửa kim loại, gắn vào.
Trong lúc này, Mã Linh và Tống Nguy đã chia nhau hành động.
Phía bên trong cánh cửa, Vương Ân đang cầm một khẩu súng đứng trong góc phòng, nhìn chằm chặp vào người ngồi trên ghế kim loại kiên cố. Anh ta thầm nghĩ, căn phòng này được bao bọc bởi kim loại dày tới năm mươi xăng ti mét, hơn nữa người kia còn bị khóa chặt trên ghế, hai tay đều đeo găng tay kim loại, mắt đeo kính cản sóng não. Vậy mà Tổng Tư lệnh còn cắt cử anh ta đứng đây canh gác nửa ngày. Thật sự khiến người ta ngột ngạt.
Bỗng anh ta nghe thấy tiếng gì đó phát ra bên ngoài, rất nhẹ, liền ôm súng đến sát bên cửa, vươn tai lắng nghe.
"Ầm!"
Cánh cửa nổ tung, Vương Anh bắn thẳng vào vách kim loại đối diện, máu mồm máu mũi đều ộc ra, chẳng mấy chốc nhuộm kín cả ngực áo anh ta. Anh ta chết mà chưa kịp hiểu chuyện gì. Bên ngoài một thân hình gọn ghẽ nhảy vào trong, lật xác Vương Anh tìm chìa khóa.
Lúc này, còi báo động đã vang khắp nơi. Bên ngoài, tiếng súng nổ đì đoàng chứng tỏ cuộc giao chiến giữa Tống Nguy, Mã Linh và đội an ninh đã bắt đầu.
Triệu Thanh lúc xông vào, qua làn khói bụi, anh chỉ liếc qua thấy Diệp Minh bị trói trên ghế, hoàn toàn không nghĩ đến việc anh còn sống hay đã chết. Sau khi móc được chìa khóa, liền chạy tới.
Diệp Minh: "Cảm ơn cậu!"
Lúc này Triệu Thanh mới giật mình, tay đang mở khóa chân cho anh liền ngã ngồi về phía sau.
"Mẹ kiếp, dọa ma tôi à? Anh chưa chết sao? Ôi trời!"
Triệu Thanh vừa nói vừa lao đến mở khóa tay cho Diệp Minh, quàng súng ra sau lưng, dùng cả hai tay định bế Diệp Minh lên. Không ngờ, sau khi được mở khóa, Diệp Minh liền đứng dậy, trên tay vẫn là hai chiếc găng kim loại U-Vonfram, nhanh chóng ủn Triệu Thanh ra ngoài.
"Đi mau!"
Triệu Thanh:
"Ôi đệt! Anh vẫn còn đi được?"
Diệp Minh đưa cả hai tay bị găng kim loại bịt kín lên, đập một nhát, cái kính ngăn sóng não trên mắt anh văng ra, vỡ vụn, anh đã vọt ra đến cửa. Triệu Thanh bàng hoàng nối gót theo sau:
"Này, chân anh không phải là bị xe rơi trúng rồi sao? Còn hai phát đạn vào lưng... anh là người hay hồn ma?"
Diệp Minh không nói gì, lao ra ngoài. Phía bên ngoài, đạn bay như mưa, anh liền dơ hai tay lên đỡ đạn. Đạn bắn vào kim loại tóe lửa. Triệu Thanh áp lưng vào lưng anh, quay bốn phía nhả đạn.
Tiếng Tống Nguy gào lên trong tai nghe của Triệu Thanh:
"Triệu Thanh, tìm thấy anh ấy chưa?"
"Rồi, tôi đang ra, yểm trợ..."
Tống Nguy vừa bắn, vừa cận chiến, dùng cả dao, lần lượt hạ gục hơn hai chục tên. Mã Linh cũng nhanh không kém, đứng chặn ngay lối cầu thang đi lên, xả súng quyết liệt. Trong vòng vài phút, cả căn phòng dày đặc xác người. Phía bên dưới tòa nhà, tiếng còi hú ầm ĩ, Mã Linh liền lao ra cửa sổ nhìn xuống. Cô nghiến răng:
"Ôi đệch, dễ đến cả tiểu đoàn!"
Mã Linh gào lên:
"Mau lên, chúng có thêm tiếp viện!"
Tống Nguy: "Triệu Thanh, tôi vào giúp anh đây!"
Triệu Thanh: "Ở yên ngoài đó, tôi lo được!"
Tống Nguy ở bên ngoài thấy Triệu Thanh nói vậy, đầu thoáng nghĩ vác theo một cái xác, làm sao Triệu Thanh lo được? Không phải là mang xác Diệp Minh ra làm bia đỡ bạn đấy chứ. Tống Nguy thất thần lao vào.
Triệu Thanh vừa nói xong đã một mình xông ra phòng trống. Nhìn thấy đống xác nằm la liệt, anh đưa mắt nhìn Tống Nguy, trong lòng không khỏi kinh hãi.
"Một địch một trăm, không phải là truyền thuyết đấy chứ?"
Lúc này Tống Nguy đã nhìn thấy Triệu Thanh chạy ra một mình, tim hắn liền rớt xuống một mạch.
"Diệp Minh đâu?" Hắn gào lên. Lẽ ra Triệu Thanh phải ôm theo xác của Diệp Minh mới phải chứ!
Đúng lúc này, Diệp Minh từ phía sau chạy tới. Vừa nhìn thấy Tống Nguy, anh đứng khựng lại, chôn chân một chỗ. Cách nhau hai mươi mét xuyên qua căn phòng rộng, hai người đàn ông đứng chết trân nhìn nhau không chớp. Họ, trước đây mấy phút, vẫn từng cho rằng người kia đã chết. Không ngờ, ngay trước mắt họ, người kia vẫn còn đứng đó, bằng xương bằng thịt, mặt đối mặt, mắt trong mắt, nhìn nhau như vừa trải qua một kiếp người.
Mã Linh thấy cả căn phòng đột nhiên đóng băng, liền quát lên:
"Này, hai người có định ôm hôn nhau thì làm lẹ đi, tôi không muốn chết!"
Trong lời nói còn chứa đựng cả nỗi uất ức của một chiếc "bóng đèn" sáng chói.
Diệp Minh giật mình bừng tỉnh, liền lao về phía Tống Nguy, đẩy hắn tới dây móc bên cửa sổ. Tống Nguy sau một phút bàng hoàng, liền đẩy anh lên trước:
"Anh đi trước đi, tôi bọc hậu!"
Hắn ra hiệu cho Mã Linh, Triệu Thanh:
"Hai người xuống đi!"
Diệp Minh níu lấy Tống Nguy:
"Không, chúng ta cùng đi!"
Tống Nguy nhìn đôi tay đeo găng kim loại của anh, đau lòng nói:
"Được, cùng đi với anh!"
Triệu Thanh và Mã Linh đã leo xuống trước, phía cầu thang, đội lính đã rục rịch chạy lên tới nơi. Tống Nguy quay sang nhìn Diệp Minh, lòng hắn nổi sóng điên cuồng. Hắn một tay vẫn đang cầm súng, liền quàng qua lưng anh, kéo mạnh vào mình, gắn lên môi anh một cái hôn đầy phẫn nộ. Diệp Minh bị hắn hôn, đôi mắt mở to, trong lòng như cơn sóng va đập vào vách núi, đau đến ngộp thở.
Mã Linh vừa tụt xuống lại leo lên:
"Tống Nguy, đưa tôi viên oxy... Ôi đệch! Bọn gay khốn kiếp!"
Mã Linh vừa ăn đủ cơm chó, lại tụt xuống theo Triệu Thanh, quyết định nín thở lặn qua sông.
Tống Nguy thả Diệp Minh ra, nói:
"Đi! Về tôi sẽ tính sổ với anh!"
Hắn ôm anh, bám vào dây, nhảy xuống dưới.