Hoa Hồng Hôn Tôi

Chương 6: C6: Chương 6




Người phụ nữ trong video mặc váy đỏ xinh đẹp diễm lệ, cho dù bị quay lén cũng khó che giấu được nét đẹp.

Người phụ nữ giơ ngón giữa với người đàn ông, nói: “Fuck, đời này tốt nhất đừng bao giờ gặp lại.”

Bối cảnh đằng sau là Cục Dân Chính.

Người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa ngang tàng, tư thế quyết tuyệt, ngón giữa bắt mắt, lập tức khiến đông đảo tài khoản marketing liên tưởng tới đủ loại, chỉ sau hai tiếng đồng hồ #Tư thế đúng khi ly hôn# đã leo lên top 50 hot search.

Rất nhanh đã có người nhận ra Tần Lễ Sơ.

Người trong giới giải trí không quen lắm với Tần Lễ Sơ.

Mặc dù anh thường xuyên xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính, nhưng anh tương đối khiêm tốn, hơn nữa cực kỳ chú trọng đến việc bảo vệ quyền riêng tư cá nhân. Trên mạng hiếm khi có thể tìm được tin tức liên quan đến anh.
Thế nhưng, đó em trai của Tần Lễ Sơ là Tần Minh Viễn rất được săn đón trong giới giải trí, là ảnh đế có cả thực lực lẫn tư bản chống lưng, từng cùng cô vợ là Tô Miên xuất hiện trên một chương trình gameshow vợ chồng, có không ít fan CP, hai vợ chồng có chút động tĩnh nào đều có thể bá chiếm hot search. Sau đó vợ chồng bọn họ cũng từng ly hôn, rồi lại phục hôn, dù không phô trương giống như trước kia, nhưng vẫn có nhiều người chú ý tới bọn họ, đương nhiên cũng quan tâm đến tập đoàn Tinh Long.

Tần Lễ Sơ vừa bị nhận ra, đã có người bắt đầu buôn dưa về anh em nhà họ Tần.

Dù sao hai năm trước, tin tức Tần Minh Viễn và Tô Miên ly hôn đã từng bá chiếm hot search suốt một tháng, sau đó phục hôn khiến các fan CP cảm động muốn rơi nước mắt.

Hiện giờ anh trai cũng vậy?
[Có ai tới tám thử về phong thủy của nhà họ Tần không? Sao đều không trốn thoát khỏi vận mệnh ly hôn vậy?]

[Đơn thuần là hâm mộ anh em nhà họ Tần. Tô Miên ôn nhu điềm tĩnh, Tử Lộc mỹ lệ hào phóng, đẹp ngang sức ngang tài.]

[Tần Lễ Sơ và Tần Minh Viễn lớn lên cũng ngang tài!]

[Hiện tại người cầm quyền của tập đoàn Tinh Long là Tần Lễ Sơ. Tập đoàn Tinh Long đã chiếm cứ vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng phú hào nhiều năm rồi. Tử Lộc và Tần Lễ Sơ ly hôn, có thể được chia bao nhiêu tài sản?]

[Xin ảnh có độ phân giải cao của Tử Lộc, hứa thưởng hậu hĩnh.]

[Ý, vậy mà có người không biết tứ đại danh viện không thể nhắc tới của Bắc Kinh sao? Nhà họ Tần có hai vị, ngoài cô công chúa được trăm ngàn sủng ái của nhà họ Tần là Tần Tĩnh Sanh, người còn lại chính là vợ của Tần Lễ Sơ. À không đúng, là vợ cũ. Tất cả các công cụ tìm kiếm trong nước đều không hiển thị thông tin.]
[Bối cảnh của Tử Lộc cũng rất bức người đấy! Mấy người đừng chỉ có nhìn chằm chằm nhà họ Tần! Nhà ngoại của cô ấy chính là nhà giàu số một ở Cảng Đảo, sau đó dời tới Thâm Quyến, làm chủ một phương!]

…………….

Mọi người gặm dưa ngon lành, nhưng chỉ trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi, hot search đã bị triệt tiêu. Tất cả thông tin về Tần Lễ Sơ và Tử Lộc đều bị xóa sạch không còn một mảnh, bài đăng lại cũng bị hạn chế nghiêm ngặt.

Quý Hiểu Lam cầm máy tính bảng, đứng trong văn phòng, báo cáo với Tần Lễ Sơ.

“Thưa tổng giám đốc Tần, đã xử lý sạch sẽ tin tức trên mạng. Ảnh chụp và tin tức của Tử tiểu thư sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của quần chúng. Nhưng vì danh tiếng của em trai ngài trong giới giải trí cộng thêm việc anh ấy cũng đã từng ly hôn với Tần phu nhân nhỏ một lần, vậy nên kể từ lúc truyền thông nghe được tiếng gió, đã có không ít bình luận và suy đoán vô căn cứ, mấy cái đó có cần xóa không ạ?”

Tần Lễ Sơ chống cằm nói: “Không cần, lưu ý tin tức và ảnh chụp trên mạng, chỉ cần có vợ tôi thì đều xóa hết. Không xóa được thì dùng tiền giải quyết.”

Anh thả tay xuống, cầm tách cà phê bên cạnh chồng văn kiện lên uống hai ngụm, vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày mới giảm đi một chút.

Quý Hiểu Lam lo lắng: “Tổng giám đốc Tần, ngài đã không nghỉ ngơi hai ngày rồi…”

Tần Lễ Sơ xua tay: “Không đáng ngại, còn có chuyện gì cần báo cáo không?”

“Không có.”

Tần Lễ Sơ gật đầu: “Cậu ra ngoài đi.”

Quý Hiểu Lam đành phải vâng lời, khi ra ngoài còn lén đưa mắt quan sát.

Tổng giám đốc Tần cầm lấy một tập văn kiện, vùi đầu xem, có lẽ là hơi buồn ngủ, lại nhấp một ngụm cà phê.

Quý Hiểu Lam xem như là người biết được chuyện vợ chồng tổng giám đốc Tần ly hôn sớm nhất.

Sau khi tổng giám đốc Tần nhận giấy chứng nhận ly hôn, không nói một lời trở về công ty, bật chế độ làm việc điên cuồng. Thân là thư ký trưởng, hai ngày nay có thể nói là khổ không tả nổi.

Ông chủ không tan làm, anh ta cũng không dám tan làm.

Các đồng nghiệp trong bộ phận thư ký nhìn thấy ông chủ ít khi nói cười giờ trưng ra vẻ mặt vô cảm, càng không dám thở mạnh tiếng nào.

Quý Hiểu Lam không biết nguyên nhân ông chủ ly hôn, nhưng trên dưới toàn công ty đều nhìn thấy được video trên mạng kia, vợ của ông chủ dựng ngón giữa, nói một câu thô tục, còn buông lời tàn nhân, nhìn sao cũng giống như ông chủ là kẻ phụ tình.

Khi trò chuyện với nhau ở phòng trà nước, người ở bộ phận thư ký còn bàn luận xem có phải ông chủ nɠɵạı ŧìиɧ hay không, sau đó bị Quý Hiểu Lam khiển trách.

Quý Hiểu Lam tin tưởng nhân phẩm của tổng giám đốc Tần, với cường độ làm việc của tổng giám đốc Tần, không thể nào có thời gian nɠɵạı ŧìиɧ, nói không chừng là hiểu lầm gì đó. Anh ta vẫn luôn cảm thấy tổng giám đốc Tần rất quan tâm tới vợ mình, cho tiền đặc biệt hào phóng. Mỗi lần tiểu thư Tử Lộc tới công ty, ông chủ đều nhanh chóng làm xong công việc trước mắt, bảo cậu ta lùi lại lịch trình kế tiếp, sau đó ăn cơm với tiểu thư Tử Lộc.

Mấy năm gần đây, oanh yến xung quanh nhiều vô số kể, đυ.ng phải bức tường là tổng giám đốc Tần, đều bị anh dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt. Trường hợp xã giao cũng như thế, anh không để cho những người phụ nữ khác tới gần, một khi tới gần thì anh sẽ tỏ rõ mình là người đã có gia đình. Người nghiêm túc đứng đắn như vậy, hình nền điện thoại, laptop, máy tính bảng đều là ảnh kết hôn cùng vợ. Ba năm trôi qua, điện thoại đã đổi, nhưng mọi thói quen vẫn như cũ.

Anh ta còn nhớ rõ có lần tài xế nghỉ ốm, anh ta thay tài xế đưa ông chủ và tiểu thư Tử Lộc đi ăn cơm.

Tiểu thư Tử Lộc lơ đãng nói một câu: “Ngày hôm nay em có đi xem du thuyền, hai chiếc này, anh thấy cái nào đẹp hơn?”

Ông chủ lúc đó đang xem văn kiện công tác, đầu cũng chưa ngẩng: “Không phải em bị say tàu sao?”

“Thì nhìn vẫn thấy đẹp mà, anh xem cái nào đẹp hơn?”

“Mua hết, anh trả.”

Giá trị du thuyền sang quý, đặt làm riêng lại càng là giá trên trời.

Trong giới nhà giàu có một câu nói, mua nổi máy bay không tính là giàu, mua nổi du thuyền đặt làm riêng để mở party mới là giàu có thật sự.

Làm thư ký của ông chủ, Quý Hiểu Lam biết ông chủ là người cuồng công việc, không có sở thích cá nhân ngầm, ngoại trừ đầu tư. Hai chiếc du thuyền có giá gần 100 triệu nhân dân tệ, trước đó ông chủ vốn định dùng để đầu tư vào ngành sản xuất trò chơi, nhưng tiểu thư Tử Lộc vừa nói, ông chủ đã không chút do dự mua cho tiểu thư Tử Lộc món đồ chơi lớn như vậy.

Người khác không nhìn ra được ông chủ ly hôn có bao nhiều buồn bã trong lòng, nhưng Quý Hiểu Lam biết ông chủ rất khổ sở.

Ông chủ không giống như người bình thường, anh có chuyện không vui sẽ điên cuồng làm việc, hai người hai đêm không về nhà, hiển nhiên là trong lòng vô cùng khó chịu.

Quý Hiểu Lam khẽ thở dài.

Chỉ mong phong thủy nhà họ Tần tương tự, ly hôn vẫn có thể phục hôn.

Một tách cà phê đã thấy đáy, Tần Lễ Sơ vẫn cảm thấy mệt mỏi ra rời, bèn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất, ngắm nhìn phong cảnh từ tầng 28.

Nhìn thấy bản thân nhíu chặt lông mày qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính.

Tần Lễ Sơ xoa chân mày.

Bận rộn làm việc cũng không làm giảm bớt bực bội trong lòng anh chút nào, ngực như bị vô số chồng văn kiện đè lên, nặng đến mức anh không thể nào thở nổi.

Bỗng nhiên, điện thoại vang lên.

Tần Lễ Sơ nhắm mắt, màn hình hiển thị là Lâm Dịch Thâm.

Tần Lễ Sơ nhận cuộc gọi.

“Anh Sơ? Em vừa thấy tin tức, đàn em ly hôn với anh rồi? Em xin thanh minh một chút, nếu sớm biết khách hàng ly hôn là anh, em chắc chắn sẽ không nói chuyện giảm giá 20%. Đang êm đẹp sao lại ly hôn? Em nhìn video người khác đang xem, thấy đàn em còn giơ ngón giữa với anh, chẳng lẽ là do anh nɠɵạı ŧìиɧ?”

“Nɠɵạı ŧìиɧ?”

“Đúng vậy, anh có tiếng là cuồng công việc, thư ký bên cạnh đều là nam. Quý Hiểu Lam là trợ thủ đắc lực của anh. Thời gian mỗi ngày anh ở cạnh cậu ta có khi còn nhiều hơn vợ, nghĩ theo hướng này thì cũng thấy bình thường.”

“Cúp đây.”

Lâm Dịch Thâm vội vàng nói: “Ấy đừng đừng đừng, bạn nhỏ bây giờ có phải đang có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp không? Không biết vì sao đàn em muốn ly hôn với anh?”

“Bạn nhỏ?”

“Ngôn ngữ mạng đang thịnh hành gần đây, người cuồng công việc như anh không hiểu đâu.”

“Ờ.”

Lâm Dịch Thâm lại hỏi: “Cho nên hai người vì sao lại ly hôn?”

Tần Lễ Sơ nhìn về phương xa.

…Vì sao Tử Lộc muốn ly hôn?

…Không biết.

Thời điểm phụ nữ tức giận rất khó nắm bắt, Tử Lộc tức giận lại càng không thể xác định, cô luôn có thể không vui vì một số chuyện kỳ quái mà anh cho rằng chẳng làm sao.

Tựa như có một lần Tử Lộc nói muốn đi xem phim với anh, anh không nói hai lời liền dặn dò thư ký sắp xếp lịch trình, quyết định đi vào tối thứ bảy.

Bọn họ giống như những người bình thường đi xem phim điện ảnh mới chiếu, chen chúc trong đám đông ở rạp chiếu phim.

Bên cạnh có một cặp đôi.

Tử Lộc nhỏ giọng nói với anh: “Em ngửi thấy hương hoa hồng.”

Anh liếc mắt: “Cô gái bên cạnh ôm một bó hoa hồng.”

Tử Lộc khẽ nói: “Thơm quá.”

Anh hỏi: “Có ảnh hưởng đến em không? Anh để Quý Hiểu Lam sắp xếp, để trống ra một rạp chiếu phim?”

Cô lập tức tỏ ra hơi tức giận: “Không cần.”

Qua thật lâu, cô kéo nhẹ tay anh, bất đắc dĩ nói: “Anh Lễ Sơ, anh cũng chưa từng tặng hoa cho em. Đợi ra ngoài rạp chiếu phim nhìn xem có chỗ nào bán hoa không.”

Anh nói: “Được.”

Sau khi phim kết thúc, hai người rời khỏi rạp chiếu phim. Lúc ấy đã là 12 giờ đêm, các cửa hàng buôn bán xung quanh đều đã đóng cửa, tiệm hoa đương nhiên cũng không còn mở.

Anh hỏi: “Về nhà không?”

Tử Lộc: “Được rồi.”

Tiếp theo cô không vui vài ngày, tới ngày thứ tư anh mới phát hiện, hỏi cô: “Sao em lại không vui?”

Cô tủi thân nói: “Em và anh kết hôn lâu như vậy, anh cũng chưa từng tặng em một bó hoa!”

Anh hiểu ra vấn đề ở chỗ nào, lập tức bảo Quý Hiểu Lam đặt hoa.

Quý Hiểu Lam hỏi: “Phu nhân thích hoa gì?”

Anh hỏi Tử Lộc: “Em thích hoa gì?”

Tử Lộc hít một hơi sâu, nói: “Thôi bỏ đi.”

Tần Lễ Sơ tự nhận đã làm được chuyện cô yêu cầu, nhưng cô vẫn không vui, cuối cùng anh lại đành chuyển khoản cho cô, để cô và bạn thân đi mua sắm.

Sau đó còn có rất nhiều chuyện tương tự xảy ra.

Lúc này đây, đại khái là anh đã làm gì đó chọc giận cô.

Anh nói với Lâm Dịch Thâm: “Cô ấy đang giận dỗi với tôi, chờ thêm mấy ngày nữa cô ấy hết giận sẽ tự động quay về thôi.”

Lâm Dịch Thâm hỏi: “Giận dỗi chuyện gì?”

“Nói ra cậu cũng không hiểu, người chưa kết hôn đừng tới xem náo nhiệt.”

Lâm Dịch Thâm nói: “Ài, có phải anh không níu kéo cô ấy chút nào, trực tiếp đồng ý ly hôn không?”

Tần Lễ Sơ nói: “Lúc đó cô ấy đang giận, tôi nói nhiều cũng vô dụng, chờ hết giận rồi nói sau.”