“Ly, ly ly hôn?”
Hạ Đào xém chút bị sặc trà đào chanh dây, bỗng hít vào vài ngụm khí, lại hỏi lại lần nữa.
Tử Lộc gật đầu, tỏ vẻ: “Ừ, ly hôn.”
Hạ Đào quan sát bạn thân của mình từ trên xuống dưới kỹ càng.
Hôm nay Tử Lộc không trang điểm, một gương mặt mộc. Dù vậy nhưng đối mắt trời sinh mê hoặc kia bổ trợ cho gương mặt thuần khiết vẫn hết sức quyến rũ. Hạ Đào nhìn thêm vài lần vẫn cảm thấy tim đập nhanh, vội hút một ngụm trà đào chanh dây, hỏi: “Nguyên nhân là gì? Tần chó già nɠɵạı ŧìиɧ với thư ký?”
Tử Lộc nói: “Bút đây, mời ngài viết kịch bản.”
Cô tức giận lườm cô ấy một cái nói: “Sức tưởng tượng không cần phong phú như vậy đâu, không phải nɠɵạı ŧìиɧ, cũng không phải sắp nɠɵạı ŧìиɧ, chỉ là mệt mỏi. Tính cách của bọn tớ không hợp, không thích hợp sống cùng nhau nữa.”
Hạ Đào nhướng mày: “Bút phải đưa tớ, tập đầu tiên là cậu và Tần chó già tính tình lạnh nhạt ly hôn, vậy tập thứ hai sẽ là cậu gặp được em trai sói nhỏ, tập ba là play khách sạn củi khô bốc lửa, tập bốn là play bể bơi biệt thự, tập năm play sô pha, tập sáu là play bảy kiểu, tập bảy là play xích đu, tập tám…” Thấy ánh mắt bạn thân dần trở nên nguy hiểm, Hạ Đào ngừng nói: “Tên phim cứ tạm đặt là ‘Hôm nay em trai chó nhỏ có mở khóa tư thế mới và địa điểm mới không?’ Tên văn học thì gọi là Hoa Hồng Lửa Sói.”
Tử Lộc: “???”
Hạ Đào giải thích: “Sói là chỉ em trai sói nhỏ, hoa hồng là cậu, lửa là kịch bản củi khô bốc lửa, là phép ẩn dụ cho cuộc sống tươi đẹp, mãnh liệt và hài hòa tuyệt vời giữa hai người.”
Tử Lộc: “Tớ cũng không muốn biết ý nghĩa cụ thể là gì.”
Hạ Đào thở dài: “Thật không dám giấu, hiện tại phim ảnh khó làm. Gần đây tớ đã bị chính sách ở bên trên hành cho rất thảm. Vậy nên muốn lăn lộn làm một bộ phim tình cảm H oanh liệt để trả thù xã hội.”
Tử Lộc cười nói: “Thế thì mời tổng giám đốc Hạ uống trà.”
Hạ Đào thấy cô cười, trong mắt cũng có thêm ý cười.
Cô ấy không muốn nói thêm về Tần Lễ Sơ, ly hôn thì chính là ly hôn. Trên thế giới này không có ai thiếu ai mà không sống được. Càng không nói tới, bạn thân của cô ấy lớn lên xinh đẹp mỹ miều, gia thế tốt, tài sản cá nhân sung túc. Mặc dù hơi yểu điệu một chút, nhưng cũng là phú bà yểu điệu. Với điều kiện của Tử Lộc, Hạ Đào đánh giá khách quan, cho dù qua 30 tuổi cũng có thể tìm được mấy em trai 18 tuổi.
Tần Lễ Sơ năm nay đã 28 tuổi. Tuy rằng gia thế, tướng mạo xứng đôi, nhưng không có chút tình thú nào. Nếu không bạn thân của cô ấy kết hôn ba năm, cũng sẽ không vui thế này, bình thường tham gia mấy buổi họp mặt của nhà họ Tần còn phải miễn cưỡng cười vui làm bộ như hôn nhân của hai người rất hạnh phúc. Chưa nói tới mẹ kế của Tần Lễ Sơ là Lư Tuệ Mẫn. Dù sao cũng không phải con ruột, lại vì Tần Lễ Sơ trầm mặc ít lời, bà Lư Tuệ Mẫn lúc nào cũng nơm nớp lo sợ vợ chồng con trai cả, kém thân hơn so với con trai Tần Minh Viễn và con dâu Tô Miên. Người ngoài chỉ biết Tần phu nhân nhỏ là Tô Miên, một đám người ở trên mạng hâm mộ Lư Tuệ Mẫn và Tô Miên là mẹ chồng nàng dâu tình cảm sâu đậm, hiếm có người biết tới sự tồn tại của cô con dâu cả Tử Lộc.
Hạ Đào càng nghĩ càng thấy tức thay cho bạn tốt.
Cô ấy và Tử Lộc là bạn thân lâu năm, từ nhỏ đã quen biết, chơi với nhau từ hồi 5-6 tuổi. Sau đó Lộc Lộc vì nguyên nhân liên quan đến cha mẹ, rời khỏi Thâm Quyến tới Bắc Kinh. Vừa hay lúc đó cha mẹ của Hạ Đào cũng định tách ra khỏi trụ sở kinh doanh chính của gia tộc, đến Bắc Kinh khai phá thị trường mới, cô ấy cũng đi theo tới Bắc Kinh, trở thành bạn cùng trường cấp 3 với Tử Lộc, tiếp đó là học cùng đại học.
Sau khi tốt nghiệp, Lộc Lộc trở thành Tần phu nhân. Cô ấy kế thừa sản nghiệp của gia đình, từ nền tảng bắt đầu phấn đấu, ba năm sau thành tựu phát đạt, năm ngoái dấn thân vào ngành sản xuất phim ảnh.
Cô ấy tận mắt nhìn thấy Tử Lộc theo đuổi Tần Lễ Sơ như thế nào, vốn tưởng rằng đã tu thành chính quả, không ngờ tới Tần Lễ Sơ là một con chó già, uổng cho Lộc Lộc nhà cô ấy là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mắt mù chọn trúng anh ta.
Nếu không phải trái pháp luật, cô ấy thật sự muốn trùm bao tải lên đầu Tần Lễ Sơ, sau đó tẩn cho anh ta một trận no đòn.
Hạ Đào nhớ tới chuyện quan trọng nhất, nói: “Tớ nhớ rõ thời điểm cậu và Tần Lễ Sơ kết hôn không ký thỏa thuận trước hôn nhân đúng không? Các cậu là ly hôn hòa bình, theo pháp luật có thể được chia một nửa tài sản…”
Tử Lộc nói: “Đúng vậy, không ký thỏa thuận trước hôn nhân.”
Hạ Đào: “Vậy chúng ta lấy tiền của Tần chó già đi chơi chó săn nhỏ!”
Tử Lộc tiêu sái nói: “Không cần, tớ không muốn cái gì hết.”
Hạ Đào sửa miệng: “Không cần thì không cần. Cậu cũng không thiếu chút tiền của Tần chó già. Tới Thanh Sắc uống rượu không? Tớ mời, coi như chúc mừng cậu thoát khỏi khổ ải, chạy về phía tương lai tươi sáng vô hạn!”
Tử Lộc và Hạ Đào đi Thanh Sắc uống rượu.
Hạ Đào rất hiểu tính cách của bạn thân nhà mình. Mặc dù trên mặt không thể hiện ra chút khổ sở nào, nhưng trong lòng chắc chắn rất khó chịu. Cô ấy sợ bạn thân tới Thanh Sắc uống rượu sẽ gợi lên chuyện đau lòng, bèn vung tay lên, gọi nhóm nhạc nam đang chuẩn bị debut trong công ty tới.
Nhóm nhạc nam 10 người, độ tuổi trung bình là 18, đẹp trai theo các phong cách khác nhau, miệng ngọt đến không tả được.
Tục ngữ nói rất hay, nếu quá đau buồn thì chỉ cần một em trai trẻ tuổi đẹp trai biết dỗ dành. Một người không đủ vậy thì hai người. Nhìn những gương mặt tuấn tú bức người toát ra khí chất thanh xuân hoạt bát, nghe được giọng nói như được thượng đế hôn môi, lại uống thêm mấy ly rượu say, chuyện đau khổ hay tổn thương cỡ nào cũng chỉ có thể xếp hàng bên ngoài trái tim.
Bất kể ở bữa tiệc nào, Tử Lộc mãi mãi là sự tồn tại lóa mắt nhất.
Hạ Đào gọi tới mười em trai trẻ tuổi đẹp trai tới uống rượu cùng Tử Lộc, nhưng mấy tiếng trôi qua, mười em trai trái một ngụm phải một ngụm gọi chị Lộc vô cùng ân cần. Trong đó có một người mở miệng muốn xin Wechat, những người khác cũng lập tức ùa lên. Lúc ra về, nhóm nhạc nam có vẻ còn không muốn buông tay, ánh mắt lưu luyến không rời.
Tử Lộc uống rượu cũng không nhiều lắm, chỉ vào tên ghi chú trên Wechat của em trai Thái, nói với Hạ Đào: “Đào Tử, người này có tiềm năng nổi tiếng, đầu tư cho cậu ta có thể debut.”
Hạ Đào nói: “Công ty của bọn tớ cũng rất xem trọng cậu ta, có thực lực nhất định, cũng có gương mặt sáng, còn biết làm việc, là người khá có duyên, sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng.” Nghĩ một chút, Hạ Đào lại nói: “Ài, cậu là thể chất cá Koi*, phân tích thêm những người khác cho tớ xem nào.”
* Cá Koi hay còn gọi là cẩm lý, tượng trưng cho sự may mắn và tài lộc.
Tử Lộc thật sự phân tích tỉ mỉ từng người cho Hạ Đào, nói hết khoảng nửa giờ.
Hạ Đào nói giỡn: “Có thích không? Thích thì nói, tớ làm mối cho cậu.”
Tử Lộc hờn dỗi liếc cô ấy một cái: “Tổng giám đốc Hạ muốn làm mối sao?”
Hạ Đào ôm tim nói: “Chỉ cần là Lộc Lộc thích, tớ có thể!”
Tử Lộc: “Thật sự không cần.”
Hạ Đào cười ha hả.
Uống rượu đến rạng sáng, Hạ Đào gọi tài xế nhà mình tới đón, đưa Tử Lộc về biệt thự mà trước khi cô kết hôn với Tần Lễ Sơ đã được ông ngoại tặng.
Tử Lộc khi làm vợ, uống say sẽ tới đây ngủ, thỉnh thoảng còn kêu gọi Hạ Đào và mấy người bạn khác tới đây mở tiệc.
Tử Lộc có hai chiếc du thuyền tư nhân, nhưng cô bị say tàu, cũng không tham gia được hoạt động tiệc tùng nào trên du thuyền.
Căn biệt thự này mỗi ngày đều được quét tước gọn gàng, bên trong sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, hoa tươi trên bàn ăn cũng đổi mỗi ngày.
Hạ Đào đưa Tử Lộc vào một phòng.
Tử Lộc nói: “Không phải ngày mai cậu có hẹn ăn cơm với một vị đạo diễn sao?”
Hạ Đào nói: “Không sao. Ngày mai tớ chạy từ đây tới đó cũng được. Hai chúng ta là bạn thân nhưng đã rất lâu rồi không cùng nhau chơi tới hơn 2 giờ sáng, tối nay có muốn tâm sự không?”
Tử Lộc đẩy cô ấy: “Đừng chạy, chẳng phải cậu muốn làm ra chút thành tích cho người chú không cùng huyết thống kia của cậu xem sao? Tớ không sao, thật sự không sao.” Cô nâng cằm nói: “Không phải chỉ là ly hôn thôi à? Tớ ngồi không cũng là phú bà có tài sản hàng tỷ, chỉ buồn phiền không biết ngày mai đi đâu mua đảo thôi. Tớ chuẩn bị đặt tên cho đảo của tớ là đảo Lộc Lộc, sau này hãy gọi tớ là đảo chủ.”
Cô nghiêm mặt nói: “Thời gian khó chịu nhất cũng đã qua, hiện tại ly hôn kỳ thật không có gì phải khổ sở. Cậu còn trưng ra dáng vẻ tớ đang phí hoài bản thân, tớ sẽ không vui đấy.”
Lúc này Hạ Đào mới nói: “Được, tạm biệt đảo chủ. Tớ cút đây, thưa đảo chủ.”
Tử Lộc cười, tiến lên ôm cô ấy: “Biết cậu đau lòng cho tớ, ngủ ngon.”
Hạ Đào đi rồi, Tử Lộc xuống hầm rượu cầm một chai rượu vang đỏ lên, thời gian ủ cũng không lâu, chính là rượu ba năm trước. Thời điểm cô và Tần Lễ Sơ kết hôn, ông chủ của trang viên rượu nước Pháp đã ủ cho cô sau khi nghe kể câu chuyện về Nữ Nhi Hồng của Trung Quốc.
Tử Lộc tỉnh rượu, tự mình rót một ly.
Cô lắc nhẹ ly rượu, hút một điếu thuốc.
Trên mặt bàn là thỏa thuận ly hôn được lấy từ trong túi ra, còn có giấy chứng nhận ly hôn mới ra lò hai ngày trước.
Nói đến cũng buồn cười.
Khi kết hôn, Tần Lễ Sơ hỏi cô hai câu, ly hôn cũng là hai câu đó.
“Cho anh một lý do.”
“Làm Tần phu nhân quá mệt.”
“Thật sự muốn ly hôn?”
“Ừ.”
Cô kiên định gật đầu.
Thật ra nếu cẩn thận ngẫm lại, lúc ấy vẫn có chút chờ mong, chờ mong anh sẽ giữ mình lại.
Đây đại khái là bệnh chung của đa số phụ nữ.
Cho dù cuối cùng vẫn là ly hôn, nhưng trong lòng vẫn hy vọng anh có thể níu giữ mình lại một chút.
Đáng tiếc phong cách yêu đương của Tần Lễ Sơ giống như khi anh xử lý công việc, sát phạt quyết đoán, sấm rền gió cuốn. Cô nói muốn ly hôn, anh nhíu mày đúng mười phút, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, sau đó đồng ý.
Thanh lý tài sản của hai người quá phí thời gian, cô dứt khoát từ bỏ, Tần Lễ Sơ cũng đồng ý.
Một ngày sau, hai người tới Cục Dân Chính.
Đóng dấu một cái, giấy chứng nhận ly hôn mới tinh của hai người được ra lò.
Tần Lễ Sơ không nói một lời, sắc mặt nặng nề, nhìn qua như mười công ty dưới danh nghĩa của anh đồng loạt phá sản, khiến nhân viên công tác phụ trách đóng dấu sợ tới mức run bần bật.
Ra khỏi Cục Dân Chính, Tần Lễ Sơ gọi cô lại: “Khi nào hối hận thì có thể quay về.”
Cũng là trong nháy mắt này, tâm trạng khổ sở, tủi thân của cô hoàn toàn bay biến.
Tần Lễ Sơ lúc nào cũng thích làm theo ý mình, chưa bao giờ thật sự hiểu cô.
Cô quay đầu cười khẽ.
Tần Lễ Sơ nhìn cô, có vẻ như đang đợi cô trả lời.
Lần đầu tiên trong đời, cô giơ ngón giữa: “Fuck, đời này tốt nhất đừng bao giờ gặp lại.”