Edit: phuong_bchii
________________
Phát hiện trọng đại này nếu muốn kiểm chứng nhất định phải tranh thủ thời gian, tính hiệu lực vừa qua sẽ rất khó nắm bắt nhược điểm. Hồng Nguyên là trợ lý tùy tùng của Lăng Thương Bắc cũng là phụ tá phụ trách các loại việc vặt vãnh, hắn thông minh xảo trá, lợi dụng quan hệ của Lăng Thương Bắc tìm người công thương hỗ trợ.
Trên danh nghĩa là tiến hành kiểm tra tư chất đối với hội sở, trên thực tế muốn nhân cơ hội tìm hiểu đến cùng, nếu không hắn rất khó danh chính ngôn thuận đi vào điều tra tin tức.
"Bên các cô có người nào tên Hải Dụ không?" Hồng Nguyên hỏi.
Quản lý cửa hàng tên là Đỗ Nhuỵ, là người duy nhất biết thân phận của Lam Doanh. Bình thường trong cửa hàng tất cả mọi chuyện chuẩn bị cho dù là xả giao, đều là cô ấy xử lý, hôm nay người này vừa đến liền hỏi Hải Dụ, cô ấy cảm giác không ổn sâu sắc.
"Chúng tôi quả thật có một hội viên thẻ vàng tên là Hải Dụ, xin hỏi anh có chuyện gì không?"
"Cô ấy là đồng nghiệp của tôi, tôi thấy cô ấy vào nhân tiện hỏi một chút."
"Khách quý hôm nay quả thật có đến, nếu như anh muốn tìm cô ấy vẫn là mời liên hệ riêng với cô ấy." Khí chất Đỗ Nhuỵ rất ổn, cũng coi như đã gặp qua đại sự đời người, đối mặt Hồng Nguyên bình tĩnh tự nhiên.
Hồng Nguyên gật đầu, "Vậy hôm nay có phải còn có Lăng tiểu thư lái Hummer tới không?"
Đỗ Nhuỵ kinh ngạc, người này làm sao lại đồng thời hỏi hai người này?
"Cái này tôi không chú ý, hơn nữa không phải anh tới điều tra tư chất sao, thứ cho tôi không tiện tiết lộ thông tin liên quan đến khách."
"Cũng đúng, đó cũng là đồng nghiệp của chúng tôi, nên tôi hỏi một chút." Hồng Nguyên tròng mắt gian tà, không biết đang có chủ ý gì. Hắn thừa dịp người của công thương kiểm tra, muốn đến bãi đỗ xe chuyên khu xem có xe của Lăng Thiên Dục hay không.
Hội sở này cấp bậc rõ ràng, xe của khách bình thường đỗ ở bãi đỗ xe ngoài trời, khách quý có lối đi riêng, cũng có chỗ đỗ xe riêng.
Đỗ Nhuỵ cảm thấy sự việc xảy ra đột nhiên, tất có kỳ quặc, thấy Hồng Nguyên lấm la lấm lét, vừa nhìn đã không giống người tốt, chuyện này nhất định phải báo cáo trước cho Lam Doanh.
Cô ấy tránh đám người Hồng Nguyên, bảo quản lý ứng phó với những người đó trước, tự mình đi đến một góc, gọi điện thoại cho Lam Doanh.
Bốn người đang thưởng thức trà nói chuyện phiếm, Lăng Thiên Dục khoan dung không truy cứu, tâm trạng Lam Doanh vô cùng tốt, chỉ là nghĩ đến Kỳ Mộc Uyển cáo trạng kia vẫn sẽ khó chịu.
Cô nàng nhận định là Kỳ Mộc Uyển bụng dạ hẹp hòi, mang thù trong lòng mới có thể báo cáo.
Căn bản không cần hỏi, nhất định là cô ấy! Nhưng Hải Dụ và Liễu Tư Dực đều cảm thấy Kỳ Mộc Uyển không phải người như vậy, nhưng Lam Doanh nghe không lọt tai, cô nàng lại không dám mở miệng hỏi, chỉ đành thầm nguyền rủa người phụ nữ kia, càng ngày càng xấu xí.
Đang nghĩ ngợi thì Đỗ Nhuỵ điện thoại tới.
"Sao vậy?" Lam Doanh biết cô ấy không có chuyện khẩn cấp sẽ không đến phiền mình.
Đột nhiên có người của công thương tới kiểm tra cửa hàng, còn hỏi Hải Dụ và nhị tiểu thư.
Lam Doanh có chút kinh ngạc, lúc này nghiêm túc hỏi: "Người nọ trông như thế nào gửi một tấm hình cho tôi xem."
"Vâng, cô chờ một chút."
Lam Doanh cúp điện thoại, sắc mặt trầm xuống, nói tình huống trong điện thoại lại một lần. Ai sẽ tới điều tra nhị tiểu thư và Hải Dụ, trừ phi là các nàng một trước một sau bại lộ hành tung.
"Em cảm giác chắc là chị Hải Dụ bị người ta theo dõi rồi." Lam Doanh có chút khẩn trương, tin nhắn ảnh chụp gửi tới, cô nàng phóng to đưa tới trước mặt Lăng Thiên Dục.
Đôi mắt đẹp của Lăng Thiên Dục khẽ nâng lên, khí định thần nhàn nhấp một ngụm trà, có thái sơn bất động thanh sắc tỉnh táo.
"Nhị tiểu thư?" Lam Doanh muốn chờ chỉ thị của cô.
Liễu Tư Dực nhìn thấy ảnh chụp, nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Lăng Thương Bắc, "Người này tên là Hồng Nguyên, là trợ lý riêng của Lăng Thương Bắc, em đã gặp qua."
"Chẳng lẽ hắn đang theo dõi tôi sao?" Hải Dụ nghĩ sâu xa rồi cảm thấy cực kỳ sợ hãi, "Chẳng lẽ là đại thiếu gia muốn đào tôi, cho nên phái người theo dõi tôi, tới điều tra tôi?"
Đang lúc thảo luận, điện thoại của Đỗ Nhụy lại tới, Lam Doanh vội bắt máy: "Kéo dài thời gian."
"Không phải, người cục cảnh sát tới, nói phối hợp với bọn họ về vụ án gần đây, người này muốn xem camera?" Đỗ Nhuỵ rất lo lắng, vô duyên vô cớ làm sao có thể đồng thời bị tìm tới phiền toái?
Lam Doanh bình tĩnh lại, bình tĩnh dặn dò: "Thứ nhất, trước tiên kiểm tra giấy tờ của những người này, sau đó gọi điện thoại cho cơ quan có liên quan xác nhận, ai biết có phải là lừa đảo hay không? Kéo dài thời gian. Thứ hai, lập tức lấy thẻ xe của nhị tiểu thư, ứng phó với người trong ảnh trước. Thứ ba, lập tức điều tất cả camera hôm nay cho tôi."
"Vâng, tôi lập tức làm ngay."
Lăng Thiên Dục nhìn Lam Doanh, dịu dàng cười, cô là xem thường nha đầu này, thời điểm mấu chốt phản ứng rất nhanh, hơn nữa còn biết nặng nhẹ. Chuyện hôm nay một khi bị rất chùy, tất cả ngụy trang của cô đều sẽ bị Lăng Thương Bắc nhìn thấu, thật là cẩn thận mấy cũng có sai sót.
"Camera gửi tới điện thoại của tôi, em tìm cho tôi một chiếc laptop, nhưng tôi cần hai mươi phút, mới có thể xóa sạch dấu vết mọi người đã tới." Đây là sở trường của Hải Dụ, cô ấy tự học máy tính bảy năm, xử lý hình ảnh camera không thành vấn đề, đề phòng một ngày nào đó có thể dùng tới, nếu như không phải hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, cô ấy thiếu chút nữa quên mất mình còn có kỹ năng này.
Lam Doanh nói: "Chị còn phải xâm nhập hệ thống nơi này trước."
"Em đưa mật khẩu cho tôi không phải được rồi sao?"
"Cũng đúng." Lam Doanh cấp tốc bảo người ta cung cấp mật khẩu, Hải Dụ nhanh chóng download phần mềm, hai người hấp tấp, căng thẳng dị thường.
Lăng Thiên Dục cúi đầu suy nghĩ, nếu như lần này không thể vượt qua nguy cơ, như vậy tương lai cô và Lăng Thương Bắc chính là một loại phương thức ở chung khác, có thể ngay cả nước cờ Liễu Tư Dực này cũng sẽ bị liên lụy.
Cô có thể gọi điện thoại ngăn chặn đám người này, ngăn cản điều tra nghe ngóng, nhưng nói như vậy Lăng Thương Bắc sẽ biết cô giấu đầu hở đuôi, ngược lại công bố khuyết điểm của mình trước mặt kẻ địch.
Chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ chết sao? Lăng Thiên Dục đi qua đi lại, tuy rằng cô không nói một lời, bình tĩnh như vậy, nhưng Liễu Tư Dực từ trong biểu cảm của cô nhìn ra lo lắng, cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Trốn tránh không phải cách giải quyết, chỉ có thể xem Hải Dụ có thể xử lý những ống kính kia hay không.
Bãi đỗ xe tư nhân, Hồng Nguyên đã tìm được chiếc Hummer gây hoạ kia, nhưng biển số xe rất xa lạ, biển số xe của Lăng Thiên Dục có ba số 9, con số may mắn số lượng có hạn, người bình thường căn bản không mua được.
Không phải nhị tiểu thư? Hồng Nguyên đang suy nghĩ đến tột cùng là mình hoa mắt, hay là bởi vì trong xe vừa vặn là một cô gái mới cảm thấy giống, hắn không hề phát hiện đây là biển số xe giả, bắt đầu lo lắng khua chiêng gõ trống như vậy sẽ bị đại thiếu gia quở trách.
Hắn vây quanh xe đi một vòng, cũng không phát hiện manh mối, Hummer màu đỏ ở Tuyên An ít nhất cũng có hơn mười chiếc, có thể chỉ là trùng hợp mà thôi. Hồng Nguyên ủ rũ bỏ đi, mắt thấy cơ hội lập công bị xói mòn.
Nguy cơ kiểm tra xe được giải trừ, Đỗ Nhụy lập tức thông báo cho Lam Doanh.
"Nhị tiểu thư, cô rời đi trước đi, dùng biển số giả kia trước, đợi đến nơi an toàn rồi tháo xuống sau."
Lăng Thiên Dục không chút hoang mang uống một ngụm trà, nói: "Xử lý xong chuyện này cô lập tức rời khỏi Tuyên An, Hải Dụ gần đây ở tập đoàn phải đặc biệt chú ý, từ hôm nay trở đi mỗi người các cô mua lại một số khác, liên lạc với tôi không thể là sim trên danh nghĩa của các cô, phòng ngừa bị người ta điều tra ghi chép cuộc gọi."
"Vâng." Hai người đồng thanh, chỉ có Liễu Tư Dực nhẹ nhàng gật đầu.
"Hồng Tâm, em đi với tôi, tôi đưa em về." Dứt lời Lăng Thiên Dục nắm tay phải Liễu Tư Dực đi về phía bãi đỗ xe, Lam Doanh nhìn bóng lưng hai người này, tò mò hỏi:" Chị Hải Dụ, nhị tiểu thư có phải quá tốt với Hồng hay không?"
"Em còn có thời gian nghĩ đến chuyện này sao?" Hải Dụ đợi laptop xong, bắt đầu làm phần mềm, giống như một thiên tài công nghệ cao.
"A, vậy không nghĩ nữa."
May mắn nơi này đủ lớn, rất khó lục soát từng ngóc ngách, khi Hồng Nguyên trở lại đại sảnh, Lăng Thiên Dục đã lái xe ra khỏi hội sở.
Bên kia ở phòng theo dõi, hình ảnh vừa mới bắt đầu từ giữa trưa, Hải Dụ ở phía sau màn lanh lẹ thao tác máy tính, xoá bỏ hình ảnh Lăng Thiên Dục, Lam Doanh , Liễu Tư Dực ra vào, chỉ giữ lại chính mình.
Video xử lý một cách hoàn hảo không tỳ vết, gần như không để lại dấu vết, đợi đến khi người phía trước tra được thanh tiến độ buổi chiều, Hải Dụ ưu tiên một bước giải trừ nguy cơ.
Tình huống đột phát nguy hiểm trùng trùng này cuối cùng cũng được giải quyết, Lam Doanh và Hải Dụ không ở lại lâu, hai người quyết định đồng thời xuất phát. Hải Dụ quang minh chính đại đi từ đại sảnh, trên đường tình cờ gặp Hồng Nguyên, giả vờ là đồng nghiệp chào hỏi, Lam Doanh từ một lối ra khác trực tiếp chạy đến sân bay, rời khỏi Tuyên An.
Hoàng hôn dần dần tiến lên, đèn đuốc trên đường Tuyên An sáng lên, ngàn vạn hào quang chiếu sáng mỗi một con đường. Trong xe yên tĩnh không tiếng động, Lăng Thiên Dục tập trung suy nghĩ bố cục phía sau, luôn cảm thấy mình nguy cơ trùng trùng.
Cứ tiếp tục như vậy, chờ cô thượng vị ắt sẽ bị người ghen ghét, cô nên tránh gặp mặt ba đóa kim hoa, các nàng cũng phải giảm bớt số lần gặp nhau. Chỉ có bóp tắt, mới có thể giảm bớt khả năng bại lộ, đây là thủ đoạn thường dùng trong phim điệp viên, sử dụng trong cuộc sống cũng không hẳn không thể.
Liễu Tư Dực lẳng lặng ngồi ở trong xe, tuy rằng chỉ là mấy ngày không gặp, lại tựa như qua mấy mùa xuân hạ thu đông. Nàng đã rất lâu không có thật sự ngắm qua Lăng Thiên Dục, thời gian trước giận dỗi cô, lạnh nhạt cô, hiện tại nghĩ lại chính mình thật sự là buồn cười, lãng phí thời gian bên nhau.