Edit: phuong_bchii
________________
Ba đóa kim hoa gặp nhau trong một gian phòng xông hơi, Lam Doanh hiếm khi trở về, muốn hưởng thụ tất cả dịch vụ một lần. Cô nàng và Hải Dụ lần lượt trải nghiệm hai bên băng hỏa, Liễu Tư Dực bởi vì liên quan đến cánh tay, không muốn động đậy, một tay pha trà cho hai người.
Mấy ngày nay, nàng hành động bất tiện cũng không có đến quán bar, thỉnh thoảng sẽ nhận được điện thoại Lăng Thương Bắc ân cần thăm hỏi, nhưng không có muốn đến thăm nàng. Có thể thấy được gần đây "Tranh giành quản cọc" rất kịch liệt, nếu như là bình thường Lăng Thương Bắc nhất định sẽ đến quán bar tìm mình thậm chí là hẹn gặp.
Cho nên mấy ngày nay điện thoại của nàng cũng không có động tĩnh, Lăng Thiên Dục một khi bận rộn thì sẽ không thấy bóng dáng đâu. Liễu Tư Dực sẽ chờ, trong lúc chờ đợi đi học tay nghề và sở trường đặc biệt, những kỹ năng kia của nàng đều là ở trong chờ đợi vô tận học thành.
Không vì lấy lòng bất luận kẻ nào, chỉ vì mình tốt hơn, có thể làm cho ánh mắt Lăng Thiên Dục dừng lại một lát.
Đã lâu không gặp nhau, lần này ba người gặp mặt đã làm đủ nghi thức, Lam Doanh đặc biệt bảo người ta chuẩn bị hoa hồng đỏ, phượng tím, hoa loa kèn làm trang trí, cắm ở trong bình hoa.
Trong khu nghỉ ngơi rộng rãi, đốt hương liệu, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan. Liễu Tư Dực ngồi xếp bằng, bình tĩnh pha trà, đây là hồng trà Lam Doanh mang từ nước ngoài về, nghe nói là bạn bè đặc biệt mua từ Sri Lanka về.
Loại trà này rất thích hợp làm trà sữa, Liễu Tư Dực bảo người ta chuẩn bị ít sữa và đường, dựa theo trình tự nàng từng học tập trên mạng, lần đầu tiên thử nghiệm.
Khi Lam Doanh và Hải Dụ xông hơi đến đầu đầy mồ hôi thì một ly trà sữa đã hoàn thành.
"Quao, Hồng à, một thời gian ngắn mình không ở đây, cậu lại học được cách làm trà sữa rồi à?" Lam Doanh vắt khăn lên cô, mồ hôi đầm đìa, liếc mắt nhìn thấy trên bàn có đồ cô nàng thích uống, cô nàng cực kỳ thích đồ ngọt, đặc biệt là trà sữa, đáng tiếc không dám phóng túng chính mình, mỗi tháng quy định bản thân chỉ có thể uống hai ly, cho dù như vậy còn phải mỗi ngày cân, sợ bị mập.
"Cái này đâu cần phải học, chẳng qua là tỉ lệ hồng trà và sữa điều chỉnh tốt, dựa theo độ ngọt yêu thích cho đường vào là được rồi, cậu nếm thử xem, mình không làm quá ngọt, dù sao calo của đường quá cao, không thích hợp với cậu." Liễu Tư Dực nói xong đẩy trà sữa tới trước mặt Lam Doanh, lại rót một ly hồng trà đã nấu xong cho Hải Dụ: "Chị Hải Dụ uống cái này đi, em thấy gần đây chị hẳn là thức đêm không ít."
"Chiến hỏa dồn dập, em cũng không biết tất cả mọi người đang đặt cược, đều đang suy đoán lần này quản cọc sẽ bị phòng nào bắt được." Hải Dụ nhấp một ngụm nhỏ, trong khoảnh khắc, một cỗ hương trà giống như rượu ngon thấm vào nội tâm, Hải Dụ không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Liễu Tư Dực.
Nàng quả thật làm cái gì cũng sẽ rất tốt, cho dù chỉ đơn giản là pha trà.
Liễu Tư Dực tay phải cầm thìa cà phê, thêm nước tiếp tục nấu, màu hồng trà như rượu vang đỏ, giống như nàng lúc này, nhu tình vạn phần. Nàng nhìn về phía Hải Dụ, lại cụp mắt xuống, do dự một lát, hỏi: "Nhị tiểu thư... chắc cũng rất bận nhỉ."
"Sáng mấy hôm trước có gặp cô ấy, tôi thấy cô ấy tiều tụy giống như cả đêm không ngủ."
Mấy ngày hôm trước hẳn là ngày cùng mình đi bệnh viện, cô quả thật cả đêm không nghỉ ngơi, cũng không biết gần đây thế nào, có ăn uống đàng hoàng hay không.
Bận rộn liền mất ăn mất ngủ, thật lo lắng bệnh dạ dày của cô sẽ tái phát, tâm tư Liễu Tư Dực thâm trầm, suy nghĩ đều có liên quan đến Lăng Thiên Dục.
"Có điều gần đây sẽ có kết quả, trước mắt đại thiếu gia và nhị tiểu thư tiếng hô rất cao, tôi thì không tham dự những thứ này, có Vân tổng thì quản cọc sẽ không rơi vào trong tay người khác, trận này chúng ta tất thắng."
Lam Doanh vội vàng hưởng thụ mỹ vị của trà sữa, cũng không xen vào, nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ của Hải Dụ, thiếu chút nữa phun trà sữa ra: "Chị Hải Dụ, sao em lại cảm thấy chị như tiêm máu gà vậy, khẩu hiệu tất thắng cũng đã hô ra rồi."
"Đương nhiên cần tình cảm nhiệt liệt và ý chí chiến đấu, các em có biết một khi nhị tiểu thư tiếp nhận nghiệp vụ của tam phòng chính là bắt đầu gây thù hay không, tôi nghĩ đại thiếu gia nhất định sẽ phát hiện nhị tiểu thư là trăm phương ngàn kế, căn bản không có đơn giản như vậy, tam phòng tứ phòng cũng sẽ cảm thấy cô ấy là ngư ông đắc lợi, cho nên ba người chúng ta hành sự nhất định phải cực kỳ cẩn thận." Hải Dụ suy nghĩ chu toàn, cô ấy đã có thể ở gió nổi mây phun thấy rõ tương lai trong thế cục.
Tay Liễu Tư Dực nghịch ấm trà ngừng lại, vành tai chỉ có hai chữ thù địch, trong lòng mơ hồ lo lắng. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói một lời, muôn vàn vướng bận quanh quẩn ở trong lòng, giấu vào động tác pha trà, không muốn người khác biết.
"Này này này, chị em, ngày thường chúng ta đã mệt lắm rồi, hôm nay thả lỏng một chút đừng nói về những chủ đề nặng nề này nữa, được không?" Lam Doanh đặt ly trà sữa xuống, cười dịu dàng: "Hồng à, mình còn muốn uống, uống thêm một ly nữa."
"Không sợ béo sao?"
"Mình chủ yếu là... khát."
"Vậy cậu uống nước lọc đi, giải khát." Liễu Tư Dực rót cho cô nàng một ly nước, "Trà sữa chỉ có thể uống một ly."
"Hả?" Lam Doanh lầm bầm: "Nghiêm khắc như vậy sao" ngoài miệng tủi thân, cơ thể rất thành thật, thành thật bưng nước lên uống.
Liễu Tư Dực cười không nói, Hải Doanh là tư thái xem náo nhiệt, cái gì cũng mặc kệ. Cũng không biết vì sao Lam Doanh mặc kệ từ quá khứ hay là đến bây giờ vẫn luôn rất nghe lời Liễu Tư Dực.
Trước kia lúc ba người còn ở quán bar bồi rượu, Lam Doanh thường xuyên gặp rắc rối, đều là Liễu Tư Dực giải quyết thay cô nàng, cô nàng còn có thể duy trì tính cách hồn nhiên như vậy, đều là bởi vì Liễu Tư Dực bảo vệ, nhưng trong quá trình Liễu Tư Dực lại bởi vậy mà chịu rất nhiều đau khổ, chỉ là Lam Doanh không biết.
Đánh đổi cũng không nói, chính là phong cách của Liễu Tư Dực.
Lam Doanh rất ngoan ngoãn uống nước lọc, cũng không oán hận, con ngươi tinh ranh của cô nàng đảo quanh, trên mặt có một tia lo lắng: "Lại nói, Kỳ Mộc Uyển kia sẽ không đi mách lẻo chứ. Liệu nói cho nhị tiểu thư biết mình đã trở về, sau đó lại thêm mắm dặm muối nói mình oán cô ta hay không."
"Cậu cũng không phải không oán hận cô ấy." Liễu Tư Dực khẽ mỉm cười.
Lam Doanh nhíu chặt mày: "Rốt cuộc cậu là người bên nào?"
"Bên cậu."
"Hừ!" Lam Doanh nhớ tới Kỳ Mộc Uyển liền tức giận, vất vả lắm mới mang theo tâm tình tốt trở về, kết quả gặp phải một người phụ nữ độc mồm độc miệng như vậy.
Hải Dụ cắn hạt dưa, trên bàn đầy đồ ăn vặt cô ấy vẫn thích hạt dưa nhất: "Tôi nghĩ Kỳ tổng không phải loại người như vậy."
"Ừm, em đồng ý rằng địa vị xã hội và kiến thức cá nhân và quan điểm về mô hình quyết định cô ấy sẽ không làm những điều đó."
Lam Doanh vẫn không yên tâm, "Chỉ mong vậy, nếu nhị tiểu thư biết được liệu em có phải sẽ chết rất thảm, không biết cô ấy sẽ giáo huấn em như thế nào, liệu có nhốt em giam cầm hay không? Hoặc là phạt tiền? Hoặc là đánh em một trận?"
Suy đi nghĩ lại, Lam Doanh lại không nghĩ ra lỡ như bị phát hiện sẽ có hậu quả gì, thật đúng là chưa từng thấy nhị tiểu thư trừng phạt người như thế nào, lúc này mới đáng sợ nhất, căn bản không biết người này sẽ làm như thế nào.
"Đã là thời đại nào rồi, còn bị cấm túc, phạt tiền càng không có khả năng, nhị tiểu thư thiếu chút tiền kia của em à?" Hải Dụ nhàn nhã bóc hạt dưa, thưởng thức hồng trà Liễu Tư Dực pha, rất thong thả.
Lam Doanh đỡ trán, phiền muộn không thôi: "Tính cách của nhị tiểu thư, thật sự là làm cho người ta đoán không ra, thật ra em hoàn toàn không cần thiết nửa năm không trở lại, chuyện này đã nhạt ra khỏi tầm mắt đại chúng rồi, em trở về cũng không lộ diện không phải sao, ném ra nước ngoài, em cũng quá thảm rồi."
Liễu Tư Dực nhướng mày: "Bởi vì hậu quả lên men của chuyện này vẫn còn tiếp tục."
"Hồng Tâm nói rất đúng, chủ yếu là không thể để cho người ta phát hiện quan hệ giữa em và nhị tiểu thư, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi."
Lam Doanh than thở: "Hai người vừa nói như vậy em bỗng nhiên thấy khá hơn rồi, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, em vẫn cảm thấy họ Kỳ sẽ cáo trạng, lỡ như nhị tiểu thư biết, hai người nhất định phải che chở em, tiểu thiên sứ này, cũng không thể rơi vào trong tay ác ma."
Cô nàng bắt đầu thao thao bất tuyệt hình thức "bẩn thiểu" nhị tiểu thư, không biết rằng gian này ngoại trừ các nàng, một người khác cũng có thể đi lại tự nhiên, sẽ không ai ngăn cản.
Lăng Thiên Dục vừa bước vào đã nghe được những từ then chốt như nhị tiểu thư và ác ma mà Lam Doanh nói, bước chân cô nhẹ nhàng không có âm thanh gì, cô cố ý chậm rãi đi tới.
Trùng hợp chính là, chỗ ba người ngồi, chỉ có một mình Lam Doanh đưa lưng về phía cửa, Liễu Tư Dực và Hải Dụ ngồi đối diện, có thể đối diện cửa vào, cũng có thể thấy rõ ràng có người đến gần.
Khi Hải Dụ nhìn thấy Lăng Thiên Dục đến, hạt dưa bỏ vào trong miệng suýt nữa nghẹn họng, cô ấy vốn định mở miệng, Lăng Thiên Dục đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo cô ấy im lặng, Hải Dụ không dám cãi lời, đành phải cúi đầu tiếp tục cắn hạt dưa.
Đáy mắt Liễu Tư Dực sớm thoáng nhìn bóng hình quen thuộc kia, lúc ngước mắt lên, sóng mắt Lăng Thiên Dục cũng di chuyển tới trên người nàng.
Hồng trà lượn lờ bốc khói lên, tầm mắt Liễu Tư Dực mông lung, nàng bưng trà trong nháy mắt hoảng hốt, ý cười của Lăng Thiên Dục làm cho sự lưu luyến cùng nhớ nhung giấu ở đáy lòng lặng lẽ nảy mầm.
Chỉ có Lam Doanh vẫn không biết sự có mặt của đương sự, tiếp tục chủ đề: "Haizz, nhị tiểu thư thật là làm cho người ta xem không hiểu, cô ấy cười lên rất đẹp đúng không, nhưng luôn có chút làm người ta khiếp sợ, cậu cũng đoán không ra trong nụ cười của cô ấy cất giấu cái gì. Vậy cô ấy không cười đi, càng kinh khủng hơn, bình thường người đầy mặt tươi cười trầm mặt xuống quả thực không cần quá đáng sợ."
"Ừm ~ khụ khụ khụ ~" Hải Dụ ho khan mấy tiếng, cố gắng nhắc nhở cô nàng.
"Chị Hải Dụ, có phải gần đây chị thức đêm nhiều rồi không, uống nhiều nước một chút cho thấm cổ họng." Lam Doanh thảnh thơi rót đầy nước trà cho cô ấy.
Liễu Tư Dực mở miệng cười khẽ, nói rất ít, vui sướng lại tràn đầy trên mặt. Nhìn Lam Doanh giống như một người kể chuyện, cảm thấy buồn cười.
Chủ đề Lam Doanh chưa nói hết nên không thích dừng lại, tiếp tục rủ rỉ phân tích: "Cho nên nói vì sao đến bây giờ nhị tiểu thư không có đối tượng, đoán chừng người bình thường đều sợ cô ấy, lúc em ở Thiên Lăng bầu không khí khi cô ấy không đến rất tốt, vừa đến văn phòng lặng ngắt như tờ, không ai dám nói tiếng nào."
"Có khoa trương như vậy không?" Liễu Tư Dực cố ý hỏi ngược lại, khoé mắt liếc Lăng Thiên Dục một cái, cho tới bây giờ nàng chưa từng sợ Lăng Thiên Dục, thậm chí không hiểu những người đó vì sao lại sợ một người dịu dàng và có hiền lành như vậy, rõ ràng cô là bởi vì cô đơn, mới ở chỗ cao không chịu nổi cái lạnh.
Lăng Thiên Dục từng câu từng chữ nghe được rõ ràng, cô đứng một hồi sau đó ngồi ở một cái bàn khác bên cạnh, cẩn thận lắng nghe.
"Nói chuyện khác đi, gần đây em đang quay phim gì vậy?" Hải Dụ muốn đổi chủ đề, cô ấy sợ tới mức thở dốc cũng vất vả, Lam Doanh vẫn mặt mày hớn hở nói.
"Chị chờ em nói xong đã." Lam Doanh xua tay, uống một ngụm nước tiếp tục, giọng nói và tình cảm phong phú, còn xắn tay áo lên, nói đến chủ đề này cô nàng bỗng nhiên hăng hái, "Có điều, nhị tiểu thư đến bây giờ vẫn là ế từ trong bụng mẹ, chẳng lẽ đến cả người mình thích cũng chưa từng có?"
"Khụ khụ khụ khụ ~" Lần này Hải Dụ thật sự bị sặc, ho không ngừng, ý cười của Liễu Tư Dực cũng dần dần lui bước, nàng nâng ly nhấp nhẹ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm muốn che giấu nỗi sầu não trong lòng.
Đây là một chủ đề nhạy cảm, là chuyện Liễu Tư Dực nghĩ cũng không dám nghĩ, các nàng cũng chưa bao giờ nói Lăng Thiên Dục như vậy, hôm nay không biết tại sao lại tiến hành cái chủ đề này.
Khóe môi Lăng Thiên Dục khẽ mỉm cười, trên bàn đặt rải rác đồ ăn vặt và nước lọc, cô giống như một khán giả, nhìn bản sắc diễn xuất của Lam Doanh, thật sự đặc sắc vô song.
"Lam Doanh, chuyện tình cảm của nhị tiểu thư em đừng quan tâm, chúng ta không nói chuyện này nữa." Ánh mắt Hải Dụ né tránh, thường thường liếc về phía Lăng Thiên Dục, vẻ mặt kia của cô nhìn không ra hỉ nộ ái ố, không biết đang suy nghĩ cái gì, Hải Dụ thậm chí không biết có phải là đêm trước bão táp hay không?
"Ai nha, em tò mò thôi mà, cô ấy ưu tú như vậy tìm người ở bên cạnh chính mình thật tốt, nói không chừng có thể làm ít công to."
"Chúng ta không phải cũng không có đối tượng sao, em lo lắng cái này làm gì, giai đoạn đầu của người thành công sẽ không lo lắng vấn đề cá nhân." Hải Dụ muốn trung hòa chủ đề, may mà Lam Doanh nói không tính là nói xấu, cô ấy vỗ vỗ mông ngựa hy vọng có thể bình phục gợn sóng này.
Trốn về đã là tội rồi, còn chửi bới chủ, trời ạ... Hải Dụ muốn té xỉu ra tại chỗ.
"Chúng ta và nhị tiểu thư không giống nhau, cô ấy quản lý nhiều người ưu tú như vậy, cả nam lẫn nữ đều có, mặc kệ nam nữ tìm một người thật tốt, ngoại trừ họ Kỳ kia!"
Liễu Tư Dực ôm cánh tay, trong trầm mặc bộc phát trầm trọng, suy nghĩ và bất an từ trong lòng chậm rãi chảy ra, một ngày nào đó phải đối mặt với những thứ này. Một ngày nào đó, bên cạnh cô sẽ có ai đó, nàng chỉ có thể ở vị trí hiện tại nhìn về phía xa.
"Vậy nếu không cô Lam giới thiệu giúp tôi một người."
"Tôi không được, tôi lại không..." Lời còn chưa dứt, Lam Doanh bỗng nhiên cảm giác có chỗ nào đó không đúng, giọng nói này là sống lưng xẹt qua một trận cảm giác lạnh lẽo, cô nàng đột nhiên đứng lên, dưới chân giống như đổ chì, máu trong cơ thể sôi trào tiếp theo lại ngã vào hầm băng, bắt đầu run lẩy bẩy.
Lăng Thiên Dục không đợi cô nàng xoay người lại, đi thẳng tới bên cạnh cô nàng ngồi xuống, "Hôm nay có trà sữa uống? Làm cho tôi một ly." Nói xong cô xoa xoa mi tâm, Lam Doanh còn đang hoảng sợ, không dám nhúc nhích, cả người giống như trúng điểm huyệt hoa hướng dương, ý thức đang nhúc nhích, lại khống chế không được cơ thể.
"Ngồi xuống đi." Lăng Thiên Dục chống cằm tựa như rất mệt mỏi, ánh mắt không ánh sáng.
"Em pha trà xanh cho chị nhé." Liễu Tư Dực thấy khuôn mặt cô mệt mỏi, trong lòng đau đớn, không biết còn có thể làm gì, chỉ có thể pha một ly trà mà thôi.
"Tôi không uống trà xanh, tôi muốn uống trà sữa em làm." Lăng Thiên Dục uyển chuyển cười nhẹ nhàng, nghiêng đầu nhìn Liễu Tư Dực, cơn buồn ngủ tiêu tan hơn phân nửa.