Hoà An Công Chúa

Chương 7




Ta phái người ngầm điều tra, liền biết ngay đó là trò của Huệ quý phi. Bà ta vốn quen với việc dùng các thủ đoạn trong quan hệ nam nữ, với trí tuệ của bà ta, thực sự không thể chơi được thủ đoạn cao hơn.

 

Ta lạnh lùng nhìn cô gái ấy diễn trò, từ việc đưa cơm hỏi han chăm sóc, đến việc thêm áo giữ ấm, tình cảm mềm mại dịu dàng ấy, bất kỳ nam nhân bình thường nào cũng đều sẽ bị quyến rũ. Nhưng Chu Phi là ai chứ?

 

Dù là mỹ nhân nào đứng trước mặt hắn cũng phải kém đi vài phần, từ nhỏ đã quen với việc nhận được ánh mắt tình tứ và sự ân cần từ các tiểu thư quý tộc, khiến cho hắn khi có nữ tử lạ mặt tiếp cận liền nghĩ rằng đối phương đang muốn chiếm lợi từ mình, sợ bản thân bị thiệt, nên hắn nhất quyết đề phòng và tránh xa như rắn rết, điều này làm ta cười nghiêng ngả, nước mắt cũng muốn trào ra.

 

Chưa được mấy ngày, nàng ta đã khiến Chu Phi đau đầu đến mức phải đưa nàng ta ra khỏi phủ. Ta lại cho người xử lý mọi việc, đảm bảo rằng nàng ta sau này không có cơ hội gây rối, cũng không để lại không gian cho Huệ quý phi phát huy.

 

Nếu đã không thích cuộc sống yên bình, thì chúng ta cùng không sống tốt nhé.

 

Kinh thành có không ít gia đình muốn trèo cao, mấy năm gần đây, không thiếu các gia tộc sĩ tộc dâng mỹ nhân vào cung, nhưng vẫn không thoát khỏi sự kiểm soát của Huệ quý phi. Cuối cùng, những người có chút địa vị đều phải qua cửa của bà ta, bị bà ta nắm chặt trong tay.

 

Thấy ta gần đây được sủng ái, cũng có không ít gia đình đến thăm dò. Ta giả vờ vô tình để lộ một chút thông tin, nếu nói về sở thích của phụ hoàng, không ai hiểu rõ hơn ta.

 

Mọi người đều nghĩ rằng phụ hoàng sủng ái Huệ quý phi, tức là thích kiểu nữ tử kiều diễm và lộng lẫy. Nhưng không ai biết rằng phụ hoàng giờ đã có tuổi, không còn sức lực đối phó với những người kiêu căng ngang ngược như vậy. Hơn nữa, dù có là sơn hào hải vị, ăn mãi một món cũng chán phải không?



 

Có vài gia đình tinh ý, sau khi được ta chỉ điểm một chút liền hiểu ra, quả nhiên những mỹ nhân được đưa vào sau đó đều mang vẻ đẹp trong sáng, dịu dàng, rất hợp nhãn quang phụ hoàng. Ta cũng kết nối được với Đức Hiền Hoàng hậu, những mỹ nhân mới vào đều tìm cách bám chặt vào hoàng hậu để cầu bảo vệ.

 

Có lẽ việc công chúa Hòa Kính bị đưa đi hòa thân đã gây tác động lớn đến Đức Hiền Hoàng hậu, nên có thêm nhiều người vào cung gây rối cho Huệ quý phi cũng là điều tốt. Vậy là mặt nước tĩnh lặng của hậu cung lại nổi sóng, các thế lực âm thầm đối đầu, khiến Huệ quý phi lúng túng, không còn thời gian để lo liệu chuyện khác.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Trường đua ngựa mà ta xây dựng đã hoàn thành từ lâu, gần đây ta thường ở đó. Khi mẫu hậu còn sống, người đánh mã cầu rất giỏi, nhưng lúc đó ta còn nhỏ, chưa được học. Sau này lớn lên, việc tự bảo vệ mình đã khó khăn, nói gì đến chuyện học đánh mã cầu. Bây giờ học lại, thực sự có chút khó khăn, ta thường bị thương nhẹ khi trở về phủ, trông rất nhếch nhác.

 

Không lâu sau, Chu Phi cũng đến trường đua. Có lẽ hắn không thể nhìn ta nhếch nhác mãi, nên bắt đầu chỉ dạy ta cách cưỡi ngựa và kỹ thuật điều khiển cầu. Ta cố gắng trong vài tháng, cuối cùng cũng đánh được như ý, không thể nói là xuất sắc, nhưng cũng không tệ.

 

Ta chọn ngày lành, mời một số gia tộc sĩ tộc có giao hảo và một số hoàng thân quốc thích mà ta muốn kết giao đến đánh mã cầu cùng.

 

Thực ra, trong kinh thành, có nhiều gia đình sĩ tộc có trường đua ngựa riêng, và đánh mã cầu là một hoạt động xã giao mà ai cũng yêu thích. Nhưng những gia đình có địa vị cao hơn ta không quan tâm đến việc tổ chức những buổi tập trung lớn như vậy, còn những gia đình thích tổ chức lại không có địa vị cao bằng ta. Thêm vào đó, bên cạnh trường đua ngựa của ta còn có suối nước nóng tự nhiên, khu vực này được trang trí tinh tế và lộng lẫy, nên chỉ trong thời gian ngắn, trường đua của ta đã trở nên nổi tiếng, trở thành nơi giao lưu yêu thích của các gia đình sĩ tộc trong kinh thành.

 

Thỉnh thoảng ta cũng tham gia đánh vài trận, thường kéo Chu Phi cùng. Hắn đánh mã cầu rất giỏi, luôn có thể giúp đỡ ta một hai phần. Thắng thua không quan trọng, chỉ cần Chu Phi ra sân, mọi sự chú ý đều dồn vào hắn. Trong khoảnh khắc, các lời khen ngợi liên tục đổ về, nào là ánh trăng rạng rỡ, phong thái tuyệt thế, các lời tán dương không ngớt.