Hoà An Công Chúa

Chương 6




Quả nhiên, khi thưởng thức những món bánh ngọt mà đã lâu không được nếm, phụ hoàng lại chìm vào những ký ức đẹp đẽ ngày xưa. Phụ hoàng đã già, ta lạnh lùng nhìn người, khi con người già đi, họ thường hoài niệm quá khứ. Người mới dù tốt đến đâu, cũng không thể so sánh với vẻ đẹp mà ký ức đã làm cho người cũ.

 

Thời gian trôi qua, ta đã xuất giá, ngược lại, lại nhận được sự sủng ái của phụ hoàng. Thỉnh thoảng, các món quà như trong một buổi tiệc tràn đầy thức ăn ngon cứ lần lượt được gửi tới phủ công chúa. Hôm nay vài rương châu báu quý hiếm, ngày mai vài rương lụa là gấm vóc, bất kể phụ hoàng có thứ gì tốt, người đều nhớ đến ta. Còn Đức Hiền Hoàng hậu, ta cũng không quên đi thăm, giữ đủ lễ nghĩa, dù sao bà cũng là người đã cứu giúp ta.

 

Một năm nhanh chóng trôi qua, hoàn cảnh của ta đã khác hoàn toàn so với năm trước, dư luận ở kinh thành cũng thay đổi hoàn toàn.

 

Trước đây, những kẻ chờ đợi xem nhà họ Chu cười, giờ không dám cười nữa, dù sao thì sự ân sủng của hoàng gia cũng là danh dự. Hơn nữa, mỗi lần nhận được phong thưởng, ta đều chia một nửa cho nhà họ Chu, tiêu chuẩn cuộc sống của nhà họ Chu nhờ ta mà được nâng cao hơn hẳn.

 

Mặc dù Chu đại nhân coi trọng khí tiết của văn nhân, coi tiền bạc là phân đất, nhưng không ngăn nổi những chuyến xe "phân đất" của ta vận chuyển đến. Công chúa làm con dâu không gây họa, lại còn hiếu thảo, nhà họ Chu cũng nở mày nở mặt.

 

Trong một năm kết hôn này, ta đã lo liệu ổn thỏa mọi thứ, chỉ trừ Chu Phi.

 

Mặc dù chúng ta cùng sống trong phủ công chúa, nhưng số lần ta gặp hắn còn không nhiều bằng gặp phụ hoàng.

 

Phần lớn ta tìm Chu Phi là khi cần hắn xuất hiện trước mặt mọi người, không còn cách nào khác phải dẫn hắn theo, hai người cùng nhau diễn xuất như cặp phu thê ân ái trước mặt người ngoài. Sau khi về phủ, ai về chỗ nấy, không ai can thiệp vào ai, nếu không có lý do đặc biệt, có khi một tháng cũng chẳng gặp mặt một hai lần.

 

Thời gian trôi qua, ta và Chu Phi thì không sao, nhưng Trương và nhũ mẫu Thúy Châu lại lo lắng không yên. Sau đó, mẹ chồng ta cũng nhận ra điều này, liền gián tiếp nhắc nhở ta, ta giả vờ ngốc nghếch để tránh né.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Chu Phi bắt đầu không hiểu tính khí của ta, nghĩ rằng ta có thói quen kỳ lạ, cố tình tránh mặt hắn. Dù sao hai người cũng không có tình cảm gì, ép buộc ở chung cũng khó chịu. Nhưng sau đó, khi thấy ta xử lý mối quan hệ với cha mẹ chồng, huynh đệ, thậm chí là người hầu một cách hoàn hảo, tiến thoái đúng mực, hắn bắt đầu thắc mắc, chỉ là vì lòng kiêu hãnh của hắn không cho phép hắn cúi đầu tìm ta.



 

Ta đương nhiên biết lòng kiêu hãnh của Chu Phi. Sự kiêu hãnh đó đã thấm vào xương tủy. Hắn từ nhỏ đã được cha mẹ yêu thương vì tình cảm sâu đậm, cộng thêm tài năng thiên phú, tự tin và ôn hòa. Nhưng càng ôn hòa, nội tâm lại càng kiên định, càng khó khuất phục.

 

Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc khuất phục Chu Phi, ta chỉ là, sợ hắn mà thôi.

 

Trước mặt người ngoài thì không sao, dù có diễn phu thê tình thâm đến đâu, ta cũng có thể giả vờ. Nhưng nếu chỉ còn lại ta và hắn, chỉ cần hắn tiến đến trong phạm vi ba bước, ta liền thở không nổi, toàn thân cứng ngắc như sắt, chỉ muốn quay đầu chạy trốn.

 

Nhiều hơn cả, là khi ta đứng từ xa nhìn hắn, nhìn bóng lưng hắn khi đọc sách trong thư phòng, nhìn bóng lưng hắn khi dùng bữa, chỉ cần nhìn một lần là lòng ta đã thỏa mãn, tràn ngập niềm vui rồi. 

 

Những ngày như thế này, ta rất hài lòng.

 

06

 

Thấy ta ra khỏi cung, như phượng hoàng tái sinh, cuộc sống càng ngày càng tốt, Huệ quý phi không phải chưa từng có ý đồ xấu, dù sao người cháu rể mà bà ta để mắt đến đã bị con cóc ghẻ mà bà ta luôn xem thường cướp mất. Chỉ là ta hành động nhanh hơn bà ta tưởng, hơn nữa, tay bà ta không thể vươn ra ngoài cung.

 

Nhưng ta đã đánh giá thấp tâm địa đen tối của bà ta, cuối cùng vẫn để bà ta nắm lấy cơ hội ra tay.

 

Khi Chu Phi mang về phủ một cô gái yếu đuối xinh đẹp, ta biết ngay là kẻ đến không có ý tốt. Chu Phi tính tình trong sáng, quang minh chính đại, làm sao biết được cô gái này là cố tình sắp đặt, chờ hắn cứu giúp? Vì một lúc ngại ngùng không thể từ chối, hắn đành phải mang nàng về phủ.