Dương Tiêu lại hoàn toàn không biết, trong lúc vô tình danh tiếng của anh đã tăng lên rất nhiều.
Cùng lúc đó, một giọng nói kinh ngạc vang lên trong biệt thự của bà cụ Đường.
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy?”
Bà cụ Đường nghe máy, khuôn mặt già nua tràn đầy kinh ngạc và tức giận.
Cuộc gọi đến là từ người nhà họ Đường ở Tây Song Bản Nạp, một người nhà họ Đường nhanh chóng nói: “Đúng vậy! Đường Hạo và Đường Dĩnh đã mát tích mấy ngày nay. Chúng tôi đã ở khách sạn mấy ngày mà như rồng không đầu, hai người Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết đã về trước.”
“Rốt… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trên trán bà cụ Đường toát ra mồ hôi lạnh.
Đường Hạo và Đường Dĩnh là cháu trai cháu gái ruột của bà ta, nếu Đường Hạo và Đường Dĩnh chết ở Tây Song Bản Nạp, thì bộ xương già của bà sẽ sống như thế nào?
Trong nhà riêng lớn của nhà họ Đường, chỉ có Đường Hạo và Đường Dĩnh là bà ta quan tâm, Đường Hạo còn là người thừa kế duy nhất mà bà ta chỉ định, nếu Đường Hạo chết thì đối với bà cụ Đường cũng chẳng khác nào trời sập.
Người kia chua chát nói: “Không… không biết! Cứ biến mắt kỳ lạ như vậy, gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời. Chúng tôi sắp báo cảnh sát!”
Nghe vậy, vẻ mặt bà cụ Đường căng thẳng, tim đập thình thịch, không ngừng cầu nguyện trong lòng cho Đường Hạo và Đường Dĩnh bình an vô sự.
“Giữa chuyền du lịch tập thể này đã xảy ra chuyện gì? Có phải là do hai đứa chết tiệt Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết làm không?” Bà cụ Đường lập tức liên tưởng đến Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết.
Trong mắt bà cụ Đường, Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết là kẻ vô dụng, so với cháu trai cháu gái của bà ta thì chẳng là gì cả.
Chắc chắn là vì Đường Mộc Tuyết muốn tranh giành vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Đường nên đã đặc biệt ra tay sát hại Đường Hạo và Đường Dĩnh.
Người kia do dự: “Chuyện này…”
“Bớt nói nhảm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bà cụ Đường lo lắng không thôi.
Nếu Đường Hạo và Đường Dĩnh thật sự đã chết, thì bà ta sống không cần lo lắng, cả thế giới sẽ chìm vào bóng tối.
Dòng chính của nhà họ Đường này thật sự không dám giấu giếm chuyện gì, ngay lập tức nói rõ cho bà cụ Đường biết hết chuyện Đường Hạo, Đường Dĩnh ám sát Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết.
Sau đó, Dương Tiêu quen biết Trần Khải cùng với chuyện Dương Tiêu mua một biển hoa lớn nhất ở Tây Song Bản Nạp và tặng Đường Mộc Tuyết chiếc nhẫn kim cương hồng đế quốc Ngôi sao Đông Phương cho bà cụ Đường nghe.
Nghe xong, bà cụ Đường như bị hứng chịu một tiếng sét giữa trời quang, bà ta chết lặng.
“Hồ đồ, Hạo Hạo và Dĩnh Dĩnh hồ đồ hết rồi!” Bà cụ Đường cúp điện thoại mà lòng như dao cắt.
Dương Tiêu quen biết cậu chủ nhà họ Trần của gia tộc số một ở Tây Song Bản Nạp, hai anh bọn họ dám xuống tay độc ác với Dương Tiêu, đây không phải là có ý tìm chết sao?
Lúc này, bà cụ Đường hoàn toàn hiểu rằng, chắc chắn là Đường Hạo và Đường Dĩnh muốn giết Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết nhưng không thành, bị Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết giết ngược lại.
Nghĩ đến cháu trai cháu gái ruột của mình đã chết, mắt bà cụ Đường tối sầm lại, bà ta ngã ngồi bệt xuống suýt ngất xỉu.
“Bà chủ!” Khi những người hầu trong biệt thự nhìn thấy bà cụ Đường ngồi dưới sàn, bọn họ đều hoảng sợ bước nhanh tới giúp đỡ.