“Dương tiên sinh!” khi bước đến văn phòng Hiệu trưởng, Cổ Soái cung kính mỉm cười chào hỏi một tiếng.
Khi nhìn thấy Cổ Soái bước đến, Dương Tiêu cười nhạt nói: “Ông chủ Cổ, hôm nay phải làm phiền đến ông rồi!”
Ông chủ Cổ?
Lưu Chính Lâm suy nghĩ một lát, nhưng vẫn không nhớ ra khắp thành phố Trung Nguyên này có vị ông chủ nào họ Cố. Nghĩ rằng Dương Tiêu dù sao cũng là một tên phế vật vô dụng, lúc này trong lòng Lưu Chính Lâm càng xem thường hắn, có thể quen biết với Dương Tiêu, một nữa cũng chính là nhân vật nhỏ nhoi không có chút tiếng tăm nào.
“Dương tiên sinh ngài khách sáo rồi, nếu như Dương tiên sinh đã đến tìm tôi xin giúp đỡ vậy chứng tỏ ngài đây xem trọng tôi!”
Cổ Soái căn bản không dám ở trước mặt Dương Tiêu huênh hoang, sau đó ông ta liền chỉ tay sang người đàn ông trung niên kia nói: “Người này là ông chủ hiệu cầm đồ Vân Hải – Mã Bân; chuyện này ông chủ Mã vô cùng rõ ràng, những chuyện còn lại cứ để cho ông chủ Mã đây giải thích vậy!”
Dương Tiêu gật đầu đồng ý, ông chủ Mã này cũng vô cùng phối hợp. Ông vô cùng hiểu rõ Cố Soái ở thành phố Trung Nguyên này có năng lực như thế nào, cho dù có là ông đi chăng nữa cũng phải nhìn sắc mặt của Cổ Soái mà làm việc. Người có thể khiến Cổ Soái đích thân ra mặt giải quyết, thì vị Dương tiên sinh này tuyệt đối không phải nhân vật nhỏ tầm thường.
Ông chủ Mã cả khuôn mặt cung kính nhìn về phía Dương Tiêu nói: “Dương tiên sinh, ngài xem thử chiếc đồng hồ Rolex ngài làm mắt có phải chiếc này hay không?”
Vừa nói, ông chủ Mã liền từ trong túi áo rút ra một chiếc đồng hồ Rolex còn mới tinh đưa đến trước mặt Dương Tiêu.
Nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ Rolex trước mặt, tròng mắt của Lưu Chính Lâm trợn ngược gấp gáp nói: “Không sai, chính là chiếc đồng hồ Rolex này, chính là chiếc đồng hồ nửa tháng trước tôi không tiếc tiền bạc mua về; chiếc đồng hồ Rolex này như thế nào lại xuất hiện trong tay các người, có phải do các người đã trộm về hay không?”
“Đồng chí cảnh sát, mọi việc đã rõ ràng, mau bắt đám người này lại cho tôi!”
Cảnh sát có mặt tại hiện trường bất lực nhìn Lưu Chính Lâm.
Không lẽ ông ta không nghe ra đây chính là ông chủ tiệm cầm đồ Vân Hải hay sao? Trong chuyện này nhất định có mờ ám.
Có điều, thân là một người cảnh sát, vị cảnh sát trưởng vẫn nhìn sang Mã Bân hỏi: “Ông chủ Mã, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Ánh mắt Mã Bân dần dần khóa chặt lên người Lưu Hiểu Lâm, bị Mã Bân nhìn như vậy, trên khuôn mặt Lưu Hiểu Lâm không nhịn được mà xuất hiện một tia hoảng loạn.
Những biểu cảm này đều bị Dương Tiêu quan sát thấy, hắn cười lạnh không ngừng, hiện tại cô không còn giả vờ nữa đúng không? Còn mắng hắn là tiện dân, loại con gái như vậy nên chịu trừng phạt và uốn nắn.
Ánh mắt Mã Bân khóa chặt trên người Lưu Hiểu Lâm, chậm rãi nói: “Đồng chí cảnh sát, vào ba ngày trước chính là do cô gái này đã mang chiếc đồng hồ Rolex đến tiệm cầm đồ của chúng tôi thế chấp; chuyện này không có liên quan đến vị Dương tiên sinh này!”
Cái gì? Lời này vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người có mặt tại hiện trường để biến sắc.
Sắc mặt tất cả mọi người giống như đều chết lặng, không thể tin tưởng được mà nhìn khuôn mặt đang khiếp sợ của Lưu Hiểu Lâm.
Sắc mặt hiệu trưởng Châu Quốc Khánh lập tức thay đổi, sắc mặt của cả đám người lãnh đạo trường cũng không còn giống như trước, Lưu Chính Lâm vốn dĩ đang kiêu căng phách lối cũng không cách nào bình tĩnh được.
Lưu Hiểu Lâm ăn cắp? Chuyện này làm sao có thể xảy ra được chứ?
Lưu Hiểu Lâm như thế nào lại có thể thừa nhận dễ dàng như vậy, cô ta tận lực gào thét: “Ông đừng có ở đây mà ngậm máu phun người.”
Lúc này, Lưu Hiểu Lâm triệt kể khiếp sợ rồi.
Nếu như quả thật kết luận chính là do cô lấy trộm, mặt mũi hôm nay triệt để mắt sạch, còn phải đối mặt với nguy cơ bị đuổi học, còn có khả năng sẽ bị cảnh sát áp giải đi.
Cô từ trước đến nay luôn cao ngạo, chuyện này đối với cô mà nói, căn bản không cách nào tiếp nhận được.
Lưu Chính Lâm hung hăng nhíu mày nhìn Mã Bân cười lạnh: “Đồng chí cảnh sát, người này nhất định chính là do bọn người này tìm đến, nhằm mục đích làm lẫn lộn trắng đen, mau chóng bắt bọn chúng lại.”
Ông chủ Mã cười châm chọc sau đó rút ra một chiếc USB, sau đó đem chiếc USB này giao cho vị cảnh sát trưởng nói: “Đồng chí cảnh sát, nhằm chứng minh tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, đây là băng ghi hình tôi đã copy vào, tôi cũng muốn các vị đây xem thử, để hiểu rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Đúng rồi, quên mắt một thứ!” ông chủ Mã lại lần nữa rút ra một tập văn kiện.
Trên tập hồ sơ có ghi chỉ tiết lại các điều khoản trách nhiệm pháp luật tương đương, phía dưới còn có chữ ký cùng dấu vân tay của Lưu Hiểu Lâm.
Sống bằng nghề cầm đồ này, kẻ nào cũng tinh ranh cùng cực.
Có rất nhiều món đồ có giá trị liên thành, bọn họ nhất định phải làm rõ lai lịch của chúng, đồng thời yêu cầu người bán phải ký tên, ấn dấu vân tay đầy đủ.
Dù sao, lỡ đâu những vật này có lai lịch không trong sạch rõ ràng, đối với tiệm cầm đồ bọn họ mà nói cũng là một phiền phức lón.
Nhằm mục đích không xảy ra những phiền phức không nên đó, bọn họ nhất định phải phủi sạch tất cả trách nhiệm pháp luật có liên quan.
Khi nhìn thấy phía trên hồ sơ có chữ ký của Lưu Hiểu Lâm, Lưu Chính Lâm vốn dĩ đang rất hồng hách giống như chịu phải hàng ngạn vạn cú đả kích, khiến cho khuôn mặt có tuổi của ông ta đông cứng.
“Hiểu Lâm, chuyện…chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”