Không ai ngờ răng Dương Tiêu vậy mà lại chủ động báo cảnh sát, chuyện này hoàn toàn vượt ngoài tầm dự tính của tất cả mọi người. Đặc biệt nhất chính là Lưu Hiểu Lâm càng kinh ngạc thất sắc, bản thân cô đã làm chuyện xấu, còn vu oan giá họa cho người khác, nêu như bị điều tra, vậy thì cô tuyệt đối không cách nào chối cãi được.
Ý thức được trên khuôn mặt con gái mình có một tia thất lạc thay đổi, Lưu Chính Lâm lúc này đang vênh váo tự đắc trong lòng đột nhiên có chút lảo đảo, ông không thể không đưa ra một suy nghĩ to gan, có phải hay không bản thân đã nhằm lẫn?
Nếu như tìm nhầm người, vậy thì hiểu lầm này lớn rồi. Điều quan trọng nhát chính là giá trị thật của chiếc đồng hồ Rolex kia cũng chỉ có bốn mươi bốn ngàn mà thôi, nhưng vì bản thân cố làm ra vẻ, nên ông trực tiếp báo giá tám mươi tám ngàn. Hiện tại chỉ cần cảnh sát bắt tay vào điều tra, phát hiện được bản thân nhận hơn bốn mươi bốn ngàn, dựa theo pháp luật mà nói, chuyện này chính là tội cố ý lừa gạt tài sản của người khác.
Có điều, suy nghĩ đến gia cảnh của những người trong nhà Dương Tiêu toàn bộ đều là người nghèo khổ, số tiền tám mươi tám ngàn này tuyệt đối lai lịch bất minh. Chỉ cần nghĩ đến điều này, trái tim Lưu Chính Lâm liền yên tâm hơn rất nhiều.
Hơn nữa, ông cũng quen biết không ít nhân vật có tiếng tắm, chút chuyện nhỏ này chỉ cần một cuộc điện thoại liền có thể giải quyết ổn thỏa.
“Giả thần giả quỷ!” Lưu Hiểu Lâm lên tiếng. Cô căn bản không tin Dương Tiêu đã thật sự báo cảnh sát, cô chính là cho rằng Dương Tiêu vừa rồi chính là đang giả vờ để hù dọa bọn họ mà thôi.
Khi bản thân lấy cắp chiếc đồng hồ Rolex đó camera căn bản không chụp được, dù muốn điều tra cũng không cách nào điều tra lên người cô được. Lưu Hiểu Lâm nhìn Đường Đường khuôn mặt cười nhạo; Đường Đường à Đường Đường, tội danh ngày hôm nay cô nhất định phải gánh lấy rồi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với cảnh sát, Dương Tiêu lập tức gọi điện thoại cho Lý Thần Chiến, để hắn ta đi điều tra thân phận của Lưu Chính Lâm. Đồng thời, Dương Tiêu cũng gọi điện thoại cho Cổ Soái, nhân vật có mặt mũi ở khu chợ đen mà trước đây Đường Hạo đã ráo bán thấp giá.
Khi nhận được điện thoại của Dương Tiêu, Cổ Soái giật nảy mình. Tình huống gì đây? Vị đại gia này như thế nào lại tìm mình rồi? Không lẽ bản thân có điểm nào đã đắc tội với vị đại gia này sao?
Lần trước chỉ vì một kẻ tên Đường Hạo, suýt chút nữa đã hại chết bản thân. Khiến bản thân tổn thất hai người bảo vệ cấp Quyền Vương, còn khiến bản thân chịu không ít kinh hãi.
Thân phận của Dương Tiêu, Cổ Soái tất nhiên rõ ràng hơn ai hết, lúc này ông ta lập tức nhận cuộc điện thoại gọi đến.
Chuyện khiến cho Cổ Soái cảm thấy như trút được gánh nặng chính là lần này Dương Tiêu chủ đồng tìm ông làm việc.
Chuyện này Cổ Soái đương nhiên vô cùng cam tâm tình nguyện mà cống hiến hết sức mình, dù sao thân phận của Dương Tiêu cũng không phải kẻ tầm thường, lần này nếu ông ra tay giúp đỡ thì cũng xem như Dương Tiêu đã thiếu mình một món nợ ân tình, nợ ân tình của Dương Tiêu dù sao ông cũng