Chương 2208
“Hả? Đờ… đờ mờ!” Khi nhìn rõ mặt Dương Tiêu, người đàn ông trung niên sợ tới mức suýt nữa ngã quy xuống đất.
Người đàn ông trung niên này không phải ai khác, chính là anh Đông vây quanh tấn công Dương Tiêu củng nhóm đàn em ở ga đường sắt cao tốc.
“Sao lại là cậu?” Anh Đông trọn lớn hai mắt gần như sắp rơi ra ngoài.
Con dao của anh ta không phải là một
Ông ta biết rõ Dương Tiêu kinh hãi đên mức nào, cách đây không lâu ông ta bị Cao Tử Thành gọi tới vây đánh Dương Tiêu, , Ông ta dẫn thẹo nhóm đàn em, cuối cùng tất cả đều gục trong tay Dương Tiêu.
Chỉ có ông ta nhìn tình thế nguy hiểm đã lập tức bỏ chạy, mới thoát khỏi thảm cảnh.
Ai dè, không phải oan gia không chạm trán, Dương Tiêu thực sự giết đến hang ổ của mình, , cứu Lý Minh Hiên, hiện tại còn muốn nhằm vào ông ta.
Dương Tiêu cũng nhận ra người trước mặt, anh khinh thường nói: “Thì ra là ông! Quỳ xuống cho tôi!”
Quỳ… quỳ?
Giọng điệu của Dương Tiêu xen lẫn mệnh lệnh, bị Dương Tiệu măng, hai chân anh Đông đã run rầy.
“Lão đại, thằng nhóc này lại dám bảo anh quỳ trước mặt nó. Tôi thây thăng nhóc này điên rôi, lão đại giêt nó, mau ra lệnh cho các anh em giết nó đi!”
Bịch!
Tuy nhiên, ngay khi người đàn ông to con tên A Long đang xúi giục, đâu gôi của anh Đông mêm nhữn, ông ta ngang nhiên quỳ xuông đât.
Nhìn thây lão đại của mình đang quỳ trên mặt đât, người đàn ông to con tên A Long bị nghẹn như mắc xương cá, không còn nói ra được nữa.
Quỳ? Anh Đông, lão đại của anh ta thực sự quỳ xuống trước mặt thằng nhóc này?
Điều này… làm sao có thể?
Người đàn ông to con tên A Long khó khăn nuốt nước bọt, kinh hãi nói: “Anh… anh Đông, anh đang làm gì vậy? Thằng nhóc này có đức hạnh gì, có tư cách gì bắt anh quỳ gồi trước mặt cậu ta?”
“A Long, con mẹ nó tôi đối xử với cậu không tốt hả? Tôi coi cậu như thân tín, cậu lại hại tôi?” Anh Đông suýt bật khóc.
Ông ta biết rất rõ thủ đoạn của Dương Tiêu tàn nhẫn như thê nào, nêu bây giờ Dương Tiêu có ý định giết người, không ai trong sô họ chịu nôi một đòn của Dương Tiêu.
Cộp cộp!
– Ngay sau đó, Dương Tiêu đi tới trước mặt anh Đông, anh lạnh giọng hỏi: “Ông đã biết tội chưa?”
“Biết tội, tôi biết tội rồi! Đại… đại cal Không! Ông lớn, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, tôi chỉ là tên sai vặt, kẻ chủ mưu đẳng sau tất cả những chuyện này là Lý Minh nà chúng tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi!”
“Ông lớn, cậu cũng biết nhà họ Lý ở Đông Hải là một trong mười nhà quyền thế hàng đầu cả nước, có thể so sánh với một nhà tài phiệt đẳng cấp thế giới, lời của Lý Minh Trạch, tôi nào dám không nghe! Tra tấn cậu Lý Lý Minh Hiên vôn không phải ý. của tồi. Ông lớn, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cậu Lý!” Anh Đông vội vàng nói.
Nghĩ đến cả người Lý Minh Hiên đầy những vết sẹo chằng chịt, trong mắt Dương Tiêu tràn đây sát khí.