Chương 2207
Dù Dương Tiêu không trực tiếp trả lời câu hỏi này, nhưng thái độ của Dương Tiêu khá rõ ràng.
“Nhanh thôi, anh cũng sẽ xuống địa ngục với bọn họ!” Dương Tiêu nghiêm mặt nói.
Người đàn ông to con sợ hãi trán đồ đây mô hôi lạnh, anh ta vội vàng hét lên: “Cậu không thể giết tôi, không thể giết tôi, tôi là người của anh Đông, tôi là người của anh Đông, nếu cậu giết tôi, anh Đông nhất định sẽ không tha cho cậu!”
“Anh Đông? Ông ta là lão đại của các người? Tôt! Tôi cho anh thời gian, lập tức gọi lão đại của các người qua đây, vừa lúc tính toán khoản lớn với các người!” Dương Tiêu lạnh lùng nói.
Chỉ cần người tham gia tra tắn Lý Minh Hiên, Dương Tiêu sẽ không dễ dàng tha cho người đó.
Chỉ có giết mới có thể dập tắt nỗi đau mà nhóm người này đã mang đến cho Lý Minh Hiên.
Người đàn ông to con run rây, lập tức lầy điện thoại di động ra, vội vàng nói: “Lão đại, lão đại, căn cứ bị kẻ địch mạnh đột nhập, các anh em đều chết hết, chỉ còn lại mình tôi. Người này nói bảo lão đại mau đến đây chịu chết, cậu ta nói muốn giết lão đại!”
“Ngoài ra, vừa nãy cậu Lý Lý Minh Trạch gọi điện tới muốn giết Lý Minh Hiên. Tôi đang định giết Lý Minh Hiên thì người này xông vào, trước mắt Lý Minh Hiên vẫn chưa chết!”
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy?
Chờ, bảo tên nhóc đó chờ tôi, con mẹ nó tôi sẽ giết nó!” Trong điện thoại truyền đên một giọng nói vô cùng tức giận.
Sau khi gọi xong, người đàn ông to con nhìn chăm chăm Dương Tiêu với vẻ mặt hung ác: “Cậu xong, mẹ kiếp cậu xong đời, lão đại của tôi sẽ tới đây ngay!”
Dương Tiêu không. hề quan tâm đến điều này, anh chỉ cảm thây có một con chó hung ác đang sủa anh.
Vèol Dương Tiêu cầm nửa con dao, hai mặt nhìn chăm chú vào sợi dây treo Lý Minh Hiên, dao trong tay phải đột nhiên bắn ra.
Lưỡi dao cắt qua sợi dây, cả người Lý Minh Hiên chợt rơi xuông.
Dương Tiêu bước lên đỡ Lý Minh Hiên, anh quan tâm hỏi: “Còn chịu được không?”
“Điện hạ, tôi có thể chịu đựng được!”
Lý Minh Hiên kích động lạ thường.
“Được rồi, anh đừng nói chuyện, ồn định vết thương!” Dương Tiêu dặn dò.
Lý Minh Hiên nghe lời của Dương Tiêu, anh không nói nữa.
Tay phải của Dương Tiêu biến thành bóng mờ, chạm vào một sô huyệt quan trong trên người Lý Minh Hiên, ngăn vết thương tiệp tục chảy máu.
Vù vùi Vút vù vùi Đúng lúc này, một chiếc xe van nhanh chóng chạy tới.
Hàng trăm bóng dáng sát khí bừng bừng bước xuồng xe, tên cảm đâu tức giận hét lên: “Mẹ kiếp, dám láo xược trên địa bàn của tôi? Lăn ra đây, ranh con, con mẹ nó mau lăn ra đây cho tôi!”
“Lão đại, lão đại!” Người đàn ông to con bị Dương Tiêu đá bò tới trước mặt người này.
Nhìn thầy tên đàn em thân tín của mình mặt mày tái nhợt, người trung niên nhướng mày nói: ĐÀ Long, sao cậu lại bị thương đến mức này? Ai làm!”
“Lão đại, là cậu ta, là cậu ta!” Người đàn ông to con chỉ vào Dương Tiêu với ánh mắt oán hận.
“Là cậu làm?” Nhìn chằm chằm bóng lưng. của Dương Tiêu, trong mắt người trung niên tràn đầy sát khí.
“Là tôi làm!” Dương Tiêu chậm rãi xoay người.