Hổ Tế

Hổ Tế - Chương 1811: 1811: Chương 470




Chương 1811:

Sát khí, bay ngút lên trời!

Trong người, máu đang sôi lên!

Để giết Dương Bân Hàn, Dương Tiêu đã NỦ đợi ngày này quá lâu.

Bao năm qua, Dương Tiêu căn răng chịu đựng không ngừng mạnh mẽ hơn chỉ vì bắt Dương Bân Hàn phải trả giá bằng máu, lấy lại tắt cả những gì thuộc về mình, đòi lại công bằng cho mẹ con mình.

Ngủ yên bao nhiêu năm, cuối cùng ngày này cũng tới.

Một luồng sát khí mênh mông trào ra từ trong cơ thê Dương Tiêu, Dương Bân Hàn kinh hãi nói: “Dương Tiêu, cậu dám!”

“Dương Bân Hàn, anh nợ tôi, im lặng bấy nhiêu năm giờ đã đến lúc anh phải trả rồi!” Dương Tiêu hét lên một tiêng như dã thú rôi hung hăng ra tay.

“Cậu chủ lớn!” Vẻ mặt của hàng trăm vệ sĩ ưu tú thay đổi điên CuÔng.

Bọn họ muốn ngăn cản, nhưng không thể theo kịp tốc độ của Dương Tiêu, Dương Tiêu đột nhiên ra sức, muốn tiêu diệt toàn bộ sinh lực của Dương Bân Hàn.

“Đồ khốn, dừng tay lại cho tôi!” Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên.

Không biết từ lúc nào, một bà cụ ăn mặc sang trọng, chống gậy đầu rộng đứng sau lưng Dương Tiêu với vẻ mặt uy nghiêm, khí thê cao vút quét ngang khắp nơi.

“Bà cụ!” Một doanh nhân giàu có vội vàng nói.

“Bà cụ!” Một nhóm doanh nhân giàu có nồi tiếng lần lượt hô lên.

Đúng lúc Dương Tiêu chuẩn bị giết Dương Bân Hàn, bà cụ của nhà họ Dương ở Đề Đô chính thức đến hiện trường của khách sạn Thần Phong.

Dương Tiêu lạnh lùng liếc nhìn bà cụ đang cầm gậy đầu rồng: “Hồi đó bà không phân rõ trăng đen, chỉ nghe lời Dương Bân mà đuôi tôi ra khỏi nhà họ Dương ở Đề Đô. Bây giờ tôi muốn giết, Dương Bân Hàn, tôi ngược lại muốn nhìn xem ai dám ngăn cản tôi?”

Nhớ lại việc mình bị bà cụ tàn nhân đuổi ra khỏi nhà, lại nhớ lại cảnh mình nghèo khó không bằng chó bị Dương Bân Hàn cười điên cuông vào mặt, sát khí trên người Dương Tiêu càng ngày càng mạnh.

Bà cụ, không phải bà bảo vệ cháu trai cả của bà sao? Tốt! Xem hôm nay tôi sẽ giết cháu trai cả của bà như thế nào!

“Bà nội, cứu cháu!” Bị Dương Tiêu túm cô, linh hồn Dương Bân Hàn rét run vội vàng hét lên.

Bà cụ lạnh giọng mắng: “Nghiệp chướng, mau dừng tay lại cho tôi!”

“Bà bảo tôi dừng tay, nhưng tôi có tình muốn giết anh ta!” Dương Tiêu không còn do dự, ngang tàng tấn công.

Một luông sức mạnh cực lớn ập tới, Dương Bân Hàn rùng mình, anh ta chỉ cảm thấy mình thở dốc, dưới sức lực khổng lỗ kia anh ta gần như không thở nổi.

Bộp!

Ngay lúc Dương Bân Hàn gân như bị Dương Tiêu bóp chêt, một bóng dáng già nua đã nhanh chóng túm lây cô tay của Dương Tiêu.

“Cậu chủ nhỏ, dừng lại đi!” Quản gia Trịnh Thu nhìn Dương Tiêu.

Dương Tiêu không bao giờ ngờ tới Trịnh Thu luôn cựng chiêu mình lại ngăn cản anh giết Dương Bân Hàn, anh lạnh lùng nhìn Trịnh Thu: “Ông nội Trịnh, chăng lẽ ông cũng muôn ngăn cản tôi? Chẳng Ì lễ ông đã quên cảnh tượng năm đó rôi sao?”