Hổ Tế

Hổ Tế - Chương 1810: 1810: Chương 469




Chương 1810:

Ánh mắt Dương Bận Hàn u ám nói: “Hừ! Hôm nay là yên tiệc đón gió tây trần cho tôi trở về, nào có thể đề cậu láo xược? Mau thu tay vê, mau cút khỏi đây, nêu không, tin hay không bây giò tôi sẽ lây mạng chó của cậu?”

Trên người anh ta dào dạt sát khí, nêu không phải kiêng ky bà cụ, anh ta thật sự không ngại lập tức phái SỐ lượng lớn sát thủ ra giết Dương Tiêu.

Cho dù Dương Tiêu có thể chiến đầu như thế nào, một người không đủ thì mười người, mười người không đủ thì một trăm người, luôn có thê sẽ giết được Dương Tiêu.

Tiếc rằng mục đích gọi Dương Tiêu về của bà cụ là để gây sốc cho mình, Dương Bân Hàn biết rất rõ điều đó.

Khi chưa hoàn toàn khống chế quyền lực của nhà họ Dương ở Đề Đô, Dương Bân Hàn sẽ không dễ dàng Xe rách da mặt với bà cụ.

“Nếu không tránh ra, có tin hay.

không, tôi sẽ giâm lên thi thể của anh trước, sau đó giết chết đám người này?” Dương Tiêu trầm giọng nói.

Cảm nhận được hơi thở cuồng bạo trong cơ thể Dương Tiêu, đám doanh nhân giàu có nồi tiếng đều sửng sốt, có thê cảm giác được lửa giận trong cơ thể Dương Tiêu đang sôi trào như núi lửa, có thê sắp phun trào bất cứ lúc nào.

Nhìn thây Dương Tiêu dám hỗn láo trên sân nhà của mình như vậy, Dương Bân Hàn vô cùng tức giận, anh ta túm cổ áo Dương Tiêu tức giận: “Em trai tốt của tôi, cậu thật sự cho răng đây là thành phó Trung Nguyên hả? Cậu nhìn kỹ đi, ở đây tất cả đêu là người của tôi, tin hay không chỉ một suy nghĩ của tôi sẽ giêt cậu ngay bây giờ không?”

“Đây là Đề Đô, là sân nhà của tôi, tôi muốn giết cậu dễ như giết một con kiến! Cậu nên cảm ơn bà cụ, nếu không có bà cụ che chở cho cậu, từ khi cậu bước chân vào Đề Đô thì cậu đã biên thành người chết rồi!”

“Dương Bân Hàn, anh thật sự cho rằng mình bắt khả chiến bại sao?”

Khỏe mắt Dương Tiêu tràn đầy lạnh lùng.

Vèol Khoảnh khác tiếp theo, trong mắt Dương Tiêu lóe lên tia sáng lạnh, một luông hơi thở trào dâng hoàn toàn trào ra, tay phải của anh nắm lấy cổ Dương ‘Bân Hàn nhanh như in: “Cậu chủ lớn!” Nhìn thấy Dương Tiêu dám ra tay với Dương Bàn Hàn, vẻ mặt của nhóm vệ sĩ xung quanh khách sạn Thần Phong thay đồi lớn.

Bị Dương Tiêu giữ chặt cô, trên mặt Dương Bân Hàn lộ ra vẻ kinh hãi, thậm chí khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Dương Tiêu, Dương Bân Hàn không khỏi sởn cả tóc gáy.

Như thể chỉ cần Dương Tiêu nhẹ nhàng ra sức, anh ta sẽ hoàn toàn về châu ông bà.

Trong phút chốc, một luồng khí lạnh từ gót chân đánh thẳng vào đỉnh đầu.

“Nhanh… nhanh hạ gục tên này, mau bảo vệ anh Dương!” Nhóm doanh nhân giàu có nồi tiêng kinh hãi hét lên.

Từng người đêu sững sờ, hiện nhiên đám người này không ngờ đòn công kích của Dương Tiêu lại có tính chât quyết đoán như vậy.

Dương Bân Hàn cả kinh, tức giận trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Phế vật, cậu dám ra tay với tôi?”

“Tôi không chỉ dám động vào anh, Dương Bân Hàn, hôm nay tôi Sẽ giết anh. Hôi đó tại nhà họ Dương ở Đê Đô anh đã câu kết với bọn xâu hãm hại tội, trấn áp mẹ tôi, nỗi hận lớn này đã đến lúc nên trả lại rồi!” Dương Tiêu căm hận nói.