Hổ Tế

Hổ Tế - Chương 1761: 1761: Chương 420




Xác nhận thân phận của Phương Văn Châu, Lương Khởi như bị trúng hàng triệu điểm sảt thương, trong lòng của ông ta có hàng vạn con dê chạy loạn.

Phương Văn Châu tới đây, người một tay che trời ở tỉnh Hà Nam thực sự đang ở đây?

Nhìn thái độ của Phương Văn Châu đối với Dương Tiêu, cho dù Lương, Khởi có ngu ngôc đến đâu cũng biệt Phương Văn Châu tới là vì Dương Tiêu.

Nghĩ đến đây, Lương Khởi nhìn chằm chăm Dương Tiêu, kinh hãi nói: “Cậu là ai? Rôt cuộc cậu là ai? Tại sao một ông lớn hàng đầu như Phương Văn Châu lại chạy tới đây vì cậu? Cậu không phải là thằng ở rễ vô dụng sao? Cậu là ai? Rôt cuộc cậu có thân phận gì?”

“Như ô ông nói, tôi chỉ là người Ở rê vô dụng mà thôi, nhưng người vô dụng như tôi lại dễ dàng xử lý ông!” Dương Tiêu cười lạnh.

Không biết có bao nhiêu người coi anh là đồ vô dụng, nhưng những người này không biết khi thân phận của Dương Tiêu bị bại lộ, cả thế giới sẽ run sợ dưới chân Dương Tiêu.

Lương Khởi không cam lòng nói: “Không thê nào! Chắc chắn cậu.

không chỉ đơn giản là thằng ở rễ vô dụngl: Rốt cuộc cậu là ai? Tôi, Lương Khởi rong ruồi cả đời, nhưng lại lật thuyền trong mương ngay trên địa bàn của mình, cho dù cậu muôn xử lý tôi, cũng phải để tôi chết rõ ràng!”

“Hừ! Đồ không biết sống chết! Cậu Dương là ai? Cậu Dương là chiến thần, thần chết điện hạ, lưỡi dao sắc bén mạnh nhất trong lịch sử Thiên Phủ Chi Quốc!” Phương Văn Châu không kìm được mở miệng nói.

Chiến thần, thần chết điện hạ mạnh nhất?

My chẳng phải Dương Tiêu là lưỡi dao sắc bén mạnh nhất trong Thiên Phủ Chi Quốc sao?

Àm!!

Nghĩ đến đây, Lương Khởi như bị sét đánh, ông ta ngắn người.

Lương Khởi ngận người nhìn Dương Tiêu: “Cậu là thân chêt? Cậu thật sự là thần chết?”

“Đúng vậy, tôi là thần chết Dương.

Tiêu!” Dương Tiêu không hề che giấu.

Dương Tiêu tự thừa nhận, Lương Khởi chợt bình thường. trở lại, trong nháy mắt ông ta như già đi mây chục tuổi: Thì ra cậu là thần chết, hoá ra cậu chính là thần chết. Tôi biết ngay mà, năm đó thần chết sẽ không gục ngã dễ dàng như vậy, đúng là thân chêt vân chưa chết!”

“Tôi, Lương Khởi rong ruồi một đời, cuối cùng đạp phải tắm sắt xúc phạm thần chết điện hạ, tôi thua không oan, tôi thua không hề oanl”

Nghĩ đến sự dũng cảm của Dương Tiêu và sự tàn nhân giêt Lương Mãnh, nghĩ đến sự giúp đỡ của tay bắn tỉa vô SOng phía sau Dương Tiêu, lại nghĩ đến ngay cả ông lớn như Cao Hùng thống trị huyện Thiên Sơn cũng bị chêt dưới tay Dương Tiêu. Lương Khởi hiểu, ông ta hiều tất cả.

Ông ta tự giễu, vẻ mặt đầy tang thương, ông ta biết mình đã xúc phạm một người không nên xúc phạm.

Nhiều năm trước hai chữ thần chết là trụ cột tinh thần của vô số người trong. Thiên Phủ Chỉ Quốc. Thần chết tức giận, không biết sẽ xảy ra trận bão đâm máu nào.

“Lương Khởi, ân oán giữa chúng ta hoàn toàn kết thúc, ở yên trong ngục: đi!” Ánh mắt Dương Tiêu không hê có sự thương cảm nào.

Đại gia bát động sản như Lương Khỏi lòng dạ độc ác, không biết có bao nhiêu người bị Lương Khởi ép trôi dạt khắp nơi, người như này không đáng được thương xót.