Vừa nãy Dương Tiêu không l hề hay biết Pnfeiii Văn Chậu sẽ đến, vì thế Dương Tiêu đã lên kế hoạch giết nhóm người do Lương Khởi cầm đâu.
Chỉ cần nhóm kinh doanh bát động sản khốn nạn của Lương Khởi này lòng dạ hiểm độc, thì nhóm người này sẽ không còn có thể làm dậy sóng nữa.
Về phần phá dỡ, Dương Tiêu không quan tâm, chỉ là phá dỡ bình thường.
Dương Tiêu giang hai tay ra: Được rồi, tôi sẽ cho ông thẻ diện, để ông xử lý! Nếu ông đã tới ¡ đây, thì chắc là trước khi tới đã sắp xếp ôn thoả.
Lương Khởi này lòng dạ rất đẹn tối, điều tra cho kỹ, có lẽ có thể để tên này ngôi tùI”
“Cậu Dương, tôi hiểu!” Phương Văn Châu gật đâu.
Dương Tiêu không can thiệp nữa, anh biết tiệp theo sẽ giao cho Phương Văn Châu xử lý.
Chết không đáng sợ!
Sống không bằng chết mới đáng sợ nhât Nếu để con người chọn cái chết hoặc bị giam câm suốt đời, Dương Tiêu có thể chắc chắn rất nhiều người sẽ chọn cái chết.
Bị giam câm, buôn chán vô tận và bị hành hạ, thu mình trong không gian nhỏ hẹp cả ngày, con người sẽ suy sụp tinh thần.
Lương Khởi này không phải người tôt, điêu tra Lương Khởi kỹ càng, nhất định sẽ cho ông ta uông đủ một chậu.
Theo lệnh của Phương Văn Châu, nhóm người đã khuất phục bọn Lương Khởi với tốc độ nhanh nhát.
Khi Lương Khởi bị bắt, ông ta nhìn Phương Văn Châu giận dữ hét lên: “Ông là ai? Ông có †ư cách gì mà trừng trị tôi? Tôi muốn gặp Mã Dũng, tôi muôn gặp Mã Dũng!”
Mã Dũng, một nhân vật lớn ở huyện Thiên Sơn, là người chủ yêu bao che cho Lương Khởi lân này.
“Mã Dũng? Yên tâm „bây giờ Mã Dũng cũng không thể bảo vệ được mình, các người sẽ sớm gặp nhau trong ngục!” Phương Văn Châu lạnh lùng nói.
Cái gì!!!
Mã Dũng cũng không thể bảo vệ được mình?
Lương Khởi không khỏi kêu lên: “Mã Dũng xong đời rôi? Ông… ông là ai?
Rôt cuộc ông là ai?”
“Ông ấy là ai2 Không ngại nói cho ông biệt, ông ây tên là Phương Văn Châu. Tốt xầu gì ông cũng là người tỉnh Hà Nam, chắc đã từng nghe đên tên của Phương Văn Châu rôi chứ?”
Dương Tiêu chế giễu.
Lương Khởi nhíu mày, ông ta nghĩ kỹ ệ nhưng không thê đoán ra được ông lớn nào ở huyện Thiên Sơn có tên là Phương Văn Châu.
Đột nhiên, hai mắt Lương Khởi mở to như bị điện giật.
Hình… hình như có một ông lớn một tay che trời ở tỉnh Hà Nam tên là Phương Văn Châu.
Nghĩ đện điều này, Lương ni trọn tròn mất kinh hãi nói: “Ông… ông là Phương Văn Châu? Đến từ tỉnh ly thành phô Trung Nguyên?”
“Chuyện đã đến nước này, chỉ cần đồng: ngón chân cũng biết ông áy là ai rội chứ? Lương Khởi, ông xong đời rồi!” Dương Tiều chế nhạo.