Hổ Tế

Hổ Tế - Chương 1739: 1739: Chương 398




Vừa dút lời, dù là bọn Triệu Thiết Căn hay là người của Lương Mãnh đều _ hoá đá.

Trong chốc lát, bọn họ nhìn về phía Dương Tiêu, ánh mắt trở nên vô cùng kỳ lạ.

Nếu có, tôi thua anh một tắm thép?

Vãi ạI!I Thằng… nhóc này bị điên hả?

Lương Mãnh nghe vậy rất tức giận.

Hung hăng ngang ngược, Dương Tiêu này thật sự quá hung hăng ngang ngược!

Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Anh thật sự cho rằng tôi không dám giết anh hả?”

“Bắn đi, cứ bắn đi!” Dương Tiêu tỏ vẻ VÔ hại.

Sau khi chịu thiệt trong tay Dương Tiêu, Lương Mãnh hoàn toàn tức giận: “Muốn chết đúng không? Được!

Vậy ông đây sẽ thoả mãn anh!”

Vốn dĩ Lương Mãnh đã muốn giết Dương Tiêu, lân này bị Dương Tiêu khiêu khích, Lương Mãnh không còn do dự, bóp cò một cách trăng trợn.

“Chàng trai, nhóc Dương J” Nhìn Lương Mãnh thật sự bóp cò, đám người do Triệu Thiết Căn dẫn đầu đều hoảng sợ.

“Thằng nhóc này sắp xong đời rồi!”

Nhóm người do Lương Mãnh đứng đâu tươi cười rạng rỡ.

Tuy nhiên, Lương Mãnh đã bóp cò, lại vang lên một tiếng. nổ chua chát, không có tia lửa nào xuất hiện từ Sa Mạc Chi Ưng cả.

“Chuyện gì vậy?” Thấy Dương Tiêu vân chưa chết, Lương Mãnh ngạc nhiên.

Anh ta bóp cò liên tục, nhưng vẫn không có phản ứng gì, Lương Mãnh hoàn toàn choáng váng.

Đây là súng mà chú hai Lương Khởi B anh ta tặng cho anh ta, không thể giả được, đang êm đẹp sao lại xuất hiện trục trặc?

Lúc này, Dương Tiêu giang tay phải ra nói đùa: “Súng không có đạn trí mạng, còn hỏi xảy ra chuyện gì cái nỗi gì?”

Nhìn kỹ lại, không biết băng đạn của Sa Mạc Chỉ Ưng xuất hiện trên tay Dương Tiêu từ khi nào.

“Hả? Sao thứ này lại xuất hiện trong tay anh?” Lương Mãnh như nhìn thây ma.

Dương Tiêu giêu cọt: “Đừng hỏi nhiêu như vậy, nói tóm lại trận này anh cược thua, nhớ nợ tôi một tâm thép!”

Phụt!

Nghe những lời của Dương Tiêu, Lương Mãnh u sâu suýt nôn ra máu.

Bây giờ đang là lúc quan trọng, anh giai à anh lại còn quan tâm đên một tâm thép?

“Tiếp theo có phải nên đến lượt tôi không?” Dương Tiêu cười quyên rũ.

Lương Mãnh khó tin nhìn Dương Tiêu: “Đên lượt anh cái gì?”

“Đương nhiên là chơi rồi!” Dương.

Tiêu cười nhếch mép, lộ ra hàm răng trắng.

Vèol Khoảnh khắc tiếp theo, Dương Tiêu.