Bọn họ đều bị nỗi sợ hãi bắt nguồn từ Dương Tiêu vừa rồi chỉ phối, hiện tại lấy lại một ván, khỏi phải nói bọn họ Vui sướng biết bao.
Dương Tiêu không hề hoảng sợ, cười nhệch mép: “Không tệ! Tôi nhớ tới làn trước anh dùng súng ngăn, hiện tại đã đổi thành Sa Mạc Chi Ưng, trang bị thay đổi đủ nhanh!”
“Mẹ kiếp, bớt lòng vòng đi, Dương Tiêu đúng không, quỳ xuông cho tôi!”
Khuôn mặt Lương Mãnh đây vẻ gớm ghiếc.
Nhớ lại sự nhục nhã mà mình phải chịu kế từ lần đầu tiên gặp, Dương Tiêu, Lương Mãnh đã quyết tâm trước khi đưa Dương Tiêu xuông địa ngục phải tra tân anh dã man.
Dương Tiêu giễu cọt: “Bảo tôi quỳ?
Cái quỳ của tôi, anh nhận nổi không?
Xin lỗi! Quỳ là chuyện không có khả năng. Dưới gồi đàn ông là vàng, chỉ quỳ trời và cha mẹ. Anh còn chưa đủ tư cách bảo tôi quỳ!”
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Còn chưa đủ tư cách quỳ?
“Mẹ kiếp, anh chết đến nơi mà còn dám mạnh miệng?” Lương Mãnh tức giận sắp bùng nô.
Bây giờ anh ta là dao, thằng nhóc nhà anh là cá, còn dám kiêu ngạo, thật sự chán sông.
Đám người nhà họ Triệu sững sờ, họ không ngờ Dương Tiêu đang trong tình trạng nguy hiểm lại không đề Lương Mãnh vào mắt.
Nhóm người do Lương Mãnh đứng đầu càng tức giận hơn, họ nhìn Dương Tiêu với ánh mắt đầy tức giận.
“Anh Mãnh, thăng nhóc này đúng là kiêu ngạo, tôi nhìn cũng thây hàng mắt! Đừng do dự nữa, giết anh ta, mau giết anh ta đi!”
“Không không không! Giết nhự thề thì quá hời cho thăng nhóc này rôi. Tra tần anh ta, tra tấn anh ta đến chết, đề nó quỳ xuống ăn năn, cuỗi cùng vọt thành gậy, chịu cực hình vĩnh viên đau khô không sông nồi!”
“Đúng đúng đúng, thằng nhóc này nhất định phải bị tra tắn chết đi sống lại”
Đám người nhìn chằm chằm Dương Tiêu với ánh mắt vô cùng kinh tởm, bọn họ thật sự ước Dương Tiêu bị tra tần hồi hận khi đến thế giới này.
Lương Mãnh cũng không có ý định dễ dàng buông tha cho Dương Tiêu, vẻ mặt anh ta càng ngày càng ảm đạm: “Ranh con, tôi nói lần cuối, quỳ xuông cho tôi. Nếu còn không quỳ, tin ông đây đánh sập anh không?”
Giờ phút này, Lương Mãnh vênh váo hung hăng, anh ta không tin dưới sự áp bức như vậy, Dương Tiêu sẽ không quỳ xuông trước mặt anh ta xưng thân.
“Quy? Tai anh mọc lông hả? Vừa nãy tôi đã nói, quỳ là chuyện không có, khả năng! Còn nữa, cho dù anh bắn, tôi cá là trong Sa Mạc Chi Ưng của anh không có đạn! Nếu có, tôi thua anh một tâm thép.” Dưới ánh mắt của mọi người, Dương Tiêu nở một nụ cười vô hại.
Ngay sau đó, Dương Tiêu sờ vào túi, trong tay Dương Tiêu xuất hiện một đông xu.
Cái gì! Tôi cá là trong Sa Mạc Chỉ Ưng không có đạn?