Dương Tiêu kinh ngạc nói: “Còn có chuyện như vậy? Ông Vạn, bây giờ ông không ở huyện Thiên Sơn đầu à2* “Tôi bị đánh phải nhập viện, vừa tỉnh dậy sau cơn mê. Chắc Lương Khởi biệt môi quan hệ của tôi và ân nhân, bọn họ không muôn tôi can thiệp, đã đặc biệt tần công tôi!” Vạn Tứ Hải nói.
Cái gì!!!
Vạn Tứ Hải bị đánh bị thương phải nhập viện?
Nghe vậy, sắc mặt Dương Tiêu lập tức ảm đạm, trong cơ thể Dương Tiêu nổi lên một luồng khí tức giận.
Quá đáng! Chú cháu nhà họ Lương này thật sự quá đáng!
Dương Tiêu gật đầu nói: “Ông Vạn, dưỡng thương cho tốt, chuyện này tôi biệt rồi, tôi sẽ lập tức trở về huyện Thiên Sơn!”
“Ân nhân phải nhanh lên. Nếu không có người đứng ra, e răng nhóm người trong thôn trang Triệu sẽ bị chú cháu nhà họ Lương đánh bị thương hoặc đánh chết.” Vạn Tứ Hải vội vàng nói.
Ông ta đã tiếp xúc với Lương Khởi biết Lương Khởi là một người rất tàn nhẫn.
Theo tính cách có thù tất báo của Lương Khỏi, lần trước bọn họ và Lương Mãnh nảy sinh xung đột, chắc chắn Ì ương Khởi sẽ canh cánh trong lòng.
Dương Tiêu trả lời: “Tôi biết rồi ông Vạn, ông dưỡng thương đi!”
Tải app truyện hola nhé cả nhà! Cúp điện thoại, vẻ mặt Dương Tiêu cực kỳ nặng nê.
Vốn dĩ anh định thu dọn đồ đạc đến Đề Đô, nhưng ai ngờ lúc này ở huyện Thiên Sơn đã xảy ra chuyện.
“Dương Tiêu, anh biết chuyện bên huyện Thiên Sơn gặp nạn chưa?”
Đường Mộc Tuyệt cũng nhận được tin tức.
Triệu Thiệt Căn và một nhóm thành viên của nhà họ Triệu hiện đang một thân một mình, họ đành phải cầu cứu Đường Mộc Tuyết ở thành phó Trung Nguyên xa xôi.
Đường Mộc Tuyết vừa nhận được tin tức đã lập tức liên lạc với Dương Tiêu.
Dương Tiêu đau đầu, anh thật sự không ngờ chuyện này lại kinh động đên Đường Mộc Tuyệt.
Dương Tiêu thấp giọng nói: “Mộc Tuyết, em đừng lo, em cứ cầm lái tập đoàn Tuyết Tiêu đi, anh sẽ trở vệ một chuyến!”
“Cần thận, em nghe nói Lương Khởi đã trở lại. Lương Khởi này là người nham hiểm, không phải người bình thường dễ chọc!” Đường Mộc Tuyết dặn dò.
Dương Tiêu mỉm cười: “Mộc Tuyết, chuyện nhỏ, cứ giao cho anhl”
“Vâng!” Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô tin rằng chỉ cần có Dương Tiêu, trước mọi mưa gió đều có thê ngăn cản.
Sau khi xoa dịu Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu nhìn vé đường sắt cao tôc rôi nhanh chóng mua vé.
Tự lái xe đi từ thành phố Trung Nguyên đến huyện Thiên Sơn phải mật ít nhất vài tiếng, đi đường sắt cao tốc chỉ mắt một tiếng.
Thời gian không chờ mình, Dương Tiêu đã chọn đi tàu cao tốc trở về.
Không lâu sau, Dương Tiêu lên tàu cao tốc đến huyện Thiên Sơn.
Vào lúc này, tại huyện Thiên Sơn.
Lương Mãnh người thôn nhà họ Lương cười to nói: “Chú hai, lần này nhà họ Triệu hoàn toàn xong đời rôi!”