Hổ Tế

Hổ Tế - Chương 1727: 1727: Chương 386




Sau khi nói chuyện với Lý Thần Chiến xong, Dương Tiêu xoa căm tính thời gian: “Nên đên lúc trở về Đề Đô rồi!”

Cho đến bây giờ, hầu hết mọi thứ mà Dương Tiêu có thể tiêu diệt đều đã bị xóa số. Điều duy nhất còn lại là cuộc chiến kinh doanh giữa tập đoàn Tuyết Tiêu và tập đoàn dược phẩm Hạo Thiên.

Đường Mộc Tuyết trưởng thành nhanh chóng, hoàn toàn năm ngoài dự đoán của Dương Tiêu, chiến trường tiếp theo Dương Tiêu hoàn toàn giao cho Đường Mộc Tuyết.

Điều duy nhất khiến Dương Tiêu lo lắng là cái người được gọi là “Vương”

trong miệng của Võ Thủ Hoằng, cao thủ số một trong sáu tỉnh Đông Hải.

Khi người này đến Trung Nguyên, có gây hại cho Đường Mộc Tuyết không?

“Vương đến từ Đông Nam Á, đúng không? Hy vọng anh sẽ mang đên cho tôi một bất ngờ khác. Nhưng, nếu anh dám làm hại Mộc Tuyết của tôi, thì đừng trách tôi tàn nhẫn!” Ánh mắt Dương Tiêu hơi chìm xuống, một luông khí mạnh mẽ quét qua khắp nơi.

Trước khi đi, Dương Tiêu chỉ có thể làm tới bước này.

Với cơ sở mạng lưới của mình ở thành phố Trung Nguyên, Đường Mộc Tuyết đủ sức đôi phó với bọn Đường Hạo. Phùng Tứ vừa chết, không còn một vùng xám nào ở thành phô Trung Nguyên nữa.

Cách đây không lâu anh đã phái Bắc Hải Lồng: Vương đến bảo vệ an toàn cho Đường Mộc Tuyết, còn Dương Tiêu thì ở lại chờ tin chiến thăng của Đường Mộc Tuyết.

Khi Dương Tiêu nghĩ rằng mọi thứ đã ồn định, chuẩn bị quay trở lại Đề Đô, thì Vạn Tứ Hải người giàu nhất huyện Thiên Sơn gọi đên.

Dương Tiêu không hề do dự, trả lời điện thoại: “Ông Vạn, sao lúc này ông lại nghĩ tới gọi điện cho tôi?”

“Ân nhân, chuyện lớn không ồn!” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lo lắng của Vạn Tứ Hải.

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Cái gì! Xảy ra chuyện lớn?

Chăng lẽ Vạn Tứ Hải đã gặp phải một cuộc khủng hoảng ở huyện Thiên Sơn, hoặc là huyện Thiên Sơn đã trải qua một chân động lón?

Nhận thấy có điều bát thường, Dương Tiêu động viên: “Ông Vạn, đừng Ìo lắng, nói từ từ thôi!”

“Ân nhân, Lương Khởi đã trở lại!” Vạn Tứ Hải nói nhanh.

Dương Tiêu ngạc nhiên nói: “Lương Khởi? Chú hai của Lương Mãnh ở thôn nhà họ Lương?”

Trong ấn tượng của Dương Tiêu, trước đó khi chôn cất bà cụ Triệu, Lương Mãnh không biết sống chết đã câm súng chĩa vào anh. Dựa vào chú hai có thê lực chống lưng, muốn ngăn cản việc chôn cất bà cụ Triệu, nhưng cuôi cùng bị anh làm tan rã thành công.

“Vâng ân nhân, chính là chú hai của Lương Mãnh ở thôn nhà họ Lương, đang tham gia phát triển bất động sản ở những nơi khác!” Vạn Tứ Hải nghiêm nghị nói.

Sau khi xác nhận thân phận của người bên kia, Dương Tiêu sâu não nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ân nhân là thế này, lần này Lương Khởi đang hợp tác với một số nhà phát triển trị giá hàng chục tỷ tệ phát triển bắt động sản ở huyện Thiên Sơn. Mà khu vực phát triển liên quan đến thôn trang nhà họ Triệu, nhưng vì sự phân chia lợi ích không công bằng, dẫn tới nơi ở của thôn dân, ông Triệu Triệu Thiết Căn đi đầu trong việc chống lại!”

“Ân nhân, cậu cũng biết trước đó hai bên đã xảy ra mâu thuẫn không thể giải quyêt được. Lương Mãnh ÿ vào chú hai là Lương Khởi, chẳng những không giao cho người của thôn trang Triệu tiên và nhà tái định cư, mà còn muôn cưỡng ‹ chế phá bỏ thôn trang.

Triệu, muốn lấy chuyện này trả thù ân nhân!” Cảm xức của Vạn Tứ Hải hơi kích động.