Sau khi Mã Long bị áp giải đi, Dương Tiêu đựa ba nghìn một trăm tệ cho Tôn Bằng: “Tiền lương của cậu!”
“Anh… anh rể!” Nhận tiền xong, Tôn Bằng xúc động đến mức suýt rơi nước mắt.
Gia đình cậu ta chanh chua với Dương Tiêu, không ngờ Dương Tiêu không chỉ không so đo các hiêm kiifii lúc trước, mà hôm nay còn ra tay giúp cậu ta đòi lại công bằng.
Dương Tiêu bước tới, vỗ vai Tôn, Băng: “Không cân nhiều lời, tôi rất hài lòng với sự trưởng thành của cậu. Bồ cậu Tôn Phú Quý vào tù, chuyện này chỉ có thể trách ông ta nảy sinh lòng tham. Trước đó tôi đã chào hỏi bên huyện Thiên Sơn, cậu không cần phải lo lắng quá đâu!”
“Cảm ơn anh rẻ!” Tôn Bằng cảm kích nói.
Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu: “Hay đề Bằng Bảng đến tập đoàn Tuyệt Tiêu làm việc, tiếp tục như này cũng không phải là cách!”
“Ừ, cậu thấy sao?” Dương Tiêu nhìn Tôn Bằng.
Tôn Bằng vội xua tay nói: “Không không không! Em biết chị Mộc Tuyết và ảnh rễ đều là những người làm việc lớn, mà anh chị lại làm trong ngành dược, em không hiểu, em sẽ không đến tạo thêm rắc gây”
Trong khoảng thời gian đến thành phô Trung Nguyên này, Tôn Bằng nghe nói Đường Mộc Tuyết đã trỏ thành người đứng đầu tập đoàn Tuyết Tiêu. Mà tập đoàn Tuyệt Tiêu là một công ty lớn với định giá thị trường gân hai mươi tỷ tệ, điêu này khiên Tôn Bằng chỉ có thể ngước nhìn.
Không phải lúc trước cậu ta không muốn tìm Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, mà là bởi vì thái độ trước kia của gia đình cậu ta đối với Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết thật sự không thê nào nói nồi, Tôn Bằng không có mặt mũi tìm gặp.
Bây giò chạm mặt, Tôn Bằng càng cảm thấy xâu hỗ hơn.
“Bằng Bằng, không sao đâu, cậu có thê đến học hỏi, làm từ đầu!” Đường Mộc Tuyết cười dịu dàng.
Bây giờ, Triệu Văn Triết người giỏi nhất trong nhà họ Triệu đi tù, bầy giờ trong dòng họ. chỉ có Tôn Bằng là người duy nhất khiên Đường Mộc Tuyết khá có thiện cảm.
Tập đoàn Tuyết Tiêu lớn như vậy, Đường Mộc Tuyết không đề ý đên việc có thêm Tôn Bằng.
Tôn Bằng vẫn từ chối: “Chị Mộc Tuyết, em biết chị nghĩ cho em, nhưng em thật sự không hiểu biết tư liệu đó. Nếu em thật sự vào đó làm việc, thì chắc chắn sau này sẽ có người nói ra nói vào.”
Tôn Bằng từng nghe nói, một khi trong công ty có ô dù bám váy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của người lãnh đạo, cậu ta không muốn mang đến ảnh hưởng xấu cho Đường Mộc Tuyết.
“Chuyện này…” Đường Mộc Tuyết hơi khó xử nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu cười thật lòng, nhìn Tôn Bảng càng tán thưởng hơn. Quả thật { rong khoảng thời gian này, Tôn Bằng đã trưởng thành rất nhiêu, biết trách nhiệm cùng đảm đương.
Dương Tiêu nói với Đường Mộc.
Tuyết: “Không sao, mỗi người đều có chí riêng, Tôn Bằng, cậu giỏi. cái gì?
Nói đi, có lẽ tôi có thê giúp cậu tìm được một công việc phù hợp với cậu!”
“Thật không?” Tôn Bằng vui mừng nói.
Đường Mộc Tuyết cười nhẹ nhàng nói: “Thật, anh rê của cậu có quan hệ rộng ở thành phố Trung Nguyên!”
“Chuyện này… chuyện này…” Tôn Băng hơi khó nói.