Không lâu sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng tí tách.
Dương Tiêu tập trung vào ván cờ tàn cuộc, phân tích cách bẻ khóa tàn cuộc này.
Khoảng hai mươi phút sau, Bạch Du Tĩnh mặc một chiễc áo choàng tắm màu trắng bước ra khỏi phòng tắm.
Dương Tiêu chú ý tới Bạch Du Tĩnh đã tăm xong, nhìn Bạch Du Tĩnh đã tắm xong, trước mắt Dương Tiêu hiện lên cảm giác kinh diễm.
Bạch Du Tĩnh đã cởi bỏ lớp trang điềm, đứng tại chỗ duyên dáng mà yêu kiêu, lay động lòng người, mắt đi vẻ lạnh lùng, nhiêu thêm cảm giác thiếu nữ.
Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, Bạch Du Tĩnh xấu hồ cúi đầu tỉnh xảo.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta xuât hiện táo bạo trước mặt người khác giới trong áo choàng tăm.
Lúm đồng tiên trên má Bạch Du Tĩnh đỏ bừng, căn răng nói nhỏ: “Chuy ện..
chuyện đó, hay anh cũng đi tắm rửa đi, tôi… tôi đợi anh trong khuê phòng!”
Đờ mờ! Đợi mình trong khuê phòng?
Nghe thấy lời của Bạch Du Tĩnh, đầu óc của Dương Tiêu gân như trở nên rồi loạn.
Vừa dứt lời, thân thể Bạch Du Tĩnh cứng đờ.
Cô ta không thể tin được những lời không phải là người dễ ở chung.
Vì vậy, chủ muôn thê nào thì khách sẽ thê đó, Bạch Du Tĩnh bảo mình đi tắm rửa, Dương Tiêu đương nhiên không biết nói gì.
Khi vào phòng tắm, Dương Tiêu vô ý phát hiện Bạch Du Tĩnh đã thu dọn quận áo của mình, cô ta cũng chuẩn bị áo tắm cho mình.
Áo tắm màu xám, có chút cổ xưa, trông như Bạch Nguyên Kiệt thường mặc.
Không đến mười phút, Dương Tiêu đã tăm rửa xong.
Đối với đàn ông, việc tắm rửa thường không tinh tế tỉ mỉ như phụ nữ.
Tuy nhiên, Dương Tiêu không mặc áo tắm nam mà Bạch Du Tĩnh đã chuẩn bị cho anh.